Chương 307. Dịch Thanh Lam ghen tị?
Đừng nói chỉ có hai người bọn họ ngủ, cho dù có gọi Tiêu Thanh Ca cùng với Nhạc Kiếm Ly tới thì cũng dư dả.
Đệm chăn trên giường đều có màu đỏ, bên trên còn thêu một đôi uyên ương, thoạt nhìn cứ như thể giường cưới vậy.
Ngược lại Lý Nhiên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Hắn cởi áo choàng ra rồi treo lên, sau đó thoải mái nằm xuống giường.
Hắn nhúc nhích vài cái, cứ như thể một con cá mặn vậy.
- Quả nhiên ta thích hợp với việc nằm nhất, đánh nhau thật đúng là quá mệt mỏi.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tần Như Yên một chút.
- Tần Thánh Nữ có muốn nghỉ ngơi một lát hay không? Dù sao thì ở đây cũng đầy đủ cả.
Không hiểu sao nhịp tim của Tần Như Yên lại có hơi gia tốc, nàng ta lắp bắp nói:
- Không… không cần đâu. Trên người ta rất bẩn, lát nữa tắm rửa sạch sẽ rồi lại nói sau.
Thật ra thì với thể chất của nàng ta, cho dù có đổ mồ hôi thì cũng tỏa ra mùi hương, trên người căn bản không nhiễm một hạt bụi nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Chỉ là nàng ta đột nhiên có chút khẩn trương.
- Được rồi.
Lý Nhiên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tần Như Yên ngồi trên ghế, lặng lẽ đánh giá hắn.
Trong mắt nàng ta hết sức phức tạp, khi thì khẩn trương, khi thì ngượng ngùng, còn có một tia vui mừng nhàn nhạt.
Mà Lý Nhiên nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thật ra là đang nói chuyện với Dịch Thanh Lam.
Hắn kết nối hồng tuyến, tức giận mà nói:
- Khối băng kia, đã nói là đưa ta về tông môn mà, ngươi coi ta là rác rưởi ném đi đấy à?
Không lâu sau đó, ở đầu bên kia hồng tuyến truyền đến hồi âm.
Chỉ nghe thấy Dịch Thanh Lam hừ lạnh mà nói:
- Ai bảo ngươi động chân động tay với bần đạo, lại còn dám ăn nói ngông cuồng như vậy nữa?
- Hả?
Lý Nhiên khó hiểu:
- Nói động tay động chân thì ta nhận, nhưng ta ăn nói ngông cuồng hồi nào hả?
Dịch Thanh Lam dừng lại một chút, sau đó mới thấp giọng nói:
- Ngươi nói trên người bần đạo rất thơm. Còn… còn nói muốn cắn bần đạo một ngụm… như thế còn chưa đủ ngông cuồng à?
- ...
Lý Nhiên cười khổ nói:
- Chỉ vì chuyện này mà ngươi lại ném ta văng ra hơn vạn dặm sao?
Dịch Thanh Lam hừ lạnh nói:
- Ai bảo ngươi làm càn như vậy? Không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi lại cho rằng bần đạo dễ ức hiếp.
Lý Nhiên không phục nói:
- Nhưng mà lời ta nói đều là thật mà. Quả thật trên người ngươi rất thơm…
- Không cho phép nói nữa!
Dịch Thanh Lam vừa thẹn vừa vội.
Cảm thấy nàng ta quả thật đã hoảng rồi, Lý Nhiên cũng biết thu liễm đúng lúc.
Dù sao thì đây cũng là Đế Cấp Cường Giả, hắn thật đúng là sợ đối phương sẽ lần theo hồng tuyến mà chạy qua đây đánh hắn.
Lúc này, Dịch Thanh Lam đã nhận ra được điều gì đó, nàng ta nghi ngờ nói:
- Thần hồn của ngươi cực kỳ yếu ớt, hồn lực cũng có chút thiếu hụt, đây là chuyện gì xảy ra?
Hai người có cùng cảm nhận với nhau. Tuy là nàng ta không nhìn thấy được tình huống cụ thể, nhưng nàng ta lại có thể cảm nhận được trạng thái của Lý Nhiên.
Lý Nhiên than thở:
- Còn không phải là bởi vì ngươi ném chuẩn xác như vậy sao?
Hắn đơn giản kể lại quá trình đại khái cho nàng ta.
Trong đó có vài chuyện riêng tư liên quan đến Tần Như Yên đều bị hắn dùng mấy câu qua loa rồi lướt qua.
Dịch Thanh Lam nghe xong thì cũng cả kinh trong lòng.
Lúc đó nàng ta cũng chỉ thuận tay ném một cái thồi, cũng không nghĩ ngợi gì quá nhiều cả, thế mà lại ném hắn tới cái nơi thị phi như vậy.
Chẳng trách hồn lực của hắn lại thiếu hụt như vậy, hóa ra là vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt!
Nàng ta không khỏi nghĩ thầm trng lòng:
- Ngươi không sao đó chứ?
Lý Nhiên nói:
- Nếu mà ta có chuyện gì thì còn có thể nằm đây nói chuyện phiếm với ngươi nữa sao? Yên tâm đi, chẳng qua cũng chỉ là hai tên Phân Thần mà thôi, đã bị ta làm thịt hết rồi.
Dịch Thanh Lam nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí của nàng ta cũng có một tia áy náy.
- Lần này là bần đạo lỗ mãng, suy tính không quá chu toàn.
Cũng may là gặp phải Phân Thần, lỡ đâu ném trúng với Hợp Đạo Cảnh thì sao chứ?
Hay nhỡ đâu ném vào bên trong một đống yêu thú thì làm sao?
Trong lòng nàng ta loáng thoáng dâng lên một chút tự trách.
- Không có việc gì đâu, sau này ngươi đối xử với ta ôn nhu một chút là được.
Lý Nhiên vừa cười vừa nói.
Thật ra nếu không phải lần này bị nàng ta ném đến đây, rất có thể Tần Như Yên đã thật sự xảy ra chuyện rồi.
Cũng coi như là vô tình gặp phải đi.
Dịch Thanh Lam hừ nói:
- Không phải ngươi cũng luôn mồm gọi bần đạo là khối băng sao? Ngươi đã từng gặp một khối băng nào ôn nhu rồi à?
Trong lời nói của nàng ta dường như có chút oán trách.
Lý Nhiên vừa muốn nói gì đó thì giọng nói của Tần Như Yên đã vang lên.
- Lý Thánh Tử, nước đến rồi đây, ngươi có muốn tắm trước một chút không?
- ...
Bầu không khí an tĩnh một chốc.