Chương 311. Tâm ý của Tần Như Yên! (2)
Nam nhân này cho nàng ta cảm giác an toàn trước đây chưa từng có.
Nhìn sườn mặt và thân thể cường tráng của Lý Nhiên, ánh sáng trong mắt nàng ta càng nồng đậm.
- Lý Thánh Tử có còn nhớ chuyện ta đã nói với ngươi không?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Chuyện gì?
Đáy mắt Tần Như Yên hiện lên chút ngượn ngùng, thấp giọng nói:
- Ta đã từng nói muốn tặng Linh Châu cho ngươi.
- À, ta vẫn nhớ.
Lý Nhiên chìa tay ra nói:
- Lấy ra đây!
Tần Như Yên buồn cười vỗ hắn một cái.
- Bây giờ còn chưa được, tu vi của ta còn chưa đủ cao. Chỉ khi đến cảnh giới Nguyên Anh thì Âm Xá Chi Khí mới có thể xảy ra biến đổi, trong Linh Châu cũng sẽ kèm theo Thần Hồn Chi Lực… Như vậy mới có lợi ích tốt nhất với ngươi.
Lý Nhiên đùa giỡn nói:
- Chờ ngươi đến Nguyên Anh thì phải đến năm tháng nào? Nếu không thì ngươi đưa cho ta trước mấy viên đi, còn lại thì từ từ nuôi dưỡng?
Tần Như Yên lắc đầu, đỏ mặt nói:
- Không được. Lần đầu tiên Linh Châu rời khỏi thân thể là rất quan trọng, cũng có hiệu quả tốt nhất, sao có thể tùy tiện như vậy?
- Được rồi.
Thật ra Lý Nhiên cũng chỉ nói vậy, cũng không phải là nhớ thương đồ vật của nàng ta.
Tần Như Yên do dự một lát, nhón chân kề sát đến bên tai hắn, thì thầm nói:
- Lý Thánh Tử yên tâm, Linh Châu vĩnh viễn thuộc về ngươi…
Đôi mắt nàng ta như phủ lớp sương mù, giọng nói có hơi run rẩy.
Nói xong cũng không dám nhìn hắn, giống như con thỏ nhỏ chạy nhanh về tửu lâu.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng nàng ta, Lý Nhiên buồn cười lắc đầu.
- Còn tỏ ra thần bí.
Hắn nhấc chân đi vào tửu lâu.
Vừa đi vào đại sảnh đã nhìn thấy Tần Như Yên đứng ngơ ngác ở cửa, không nhúc nhích giống như pho tượng.
Lý Nhiên đi đến, cười nói:
- Sao vậy? Không đi được nữa rồi?
Tần Như Yên không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Lý Nhiên nhận ra điều kỳ lạ, theo tầm mắt của nàng ta nhìn sang, chân mày không khỏi nhíu lại.
Lúc này trời đã muộn, khách nhân ăn cơm đều đã thưa dần, trong đại sảnh trống vắng, không thấy bóng dáng của tiểu nhị đâu.
Chỉ có một nam tử đang yên lặng ngồi.
Người nọ mặc một kiện y phục đơn bạc, vóc người khôi ngô như sắt thép.
Cả người đầy cơ bắp, khí huyết dâng trào như rồng, chỉ mỗi bóng lưng đã mang đến áp lực rất lớn.
Ánh mắt Lý Nhiên trở nên nghiêm nghị.
- Là ai?
Giọng nói Tần Như Yên khẽ run, giọng nói có hơi khàn.
- Hoan Hỉ lão tổ.
Lý Nhiên nhướng mày lên.
Đích thân đến đây sao?
Mà còn đến nhanh như vậy?
Hắn yên lặng vận chuyển linh lực, lại phát hiện ra không khí vô cùng ngưng trọng, di chuyển một cái thôi cũng khó khăn.
Trong Lý Nhiên có kim quang lưu chuyển, yên lặng phát động Phá Vọng Chi Đồng.
Chỉ thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi, trong không khí tràn ngập khí thể màu đỏ, bao phủ cả tòa tửu lâu.
Lúc này, Hoan Hỉ lão tổ lên tiếng nói:
- Qua đây cùng uống hai chén?
Cả người Tần Như Yên run lên, điên cuồng vận chuyển thể lực linh lực, nhưng không thể nào phá vỡ được phong tỏa.
Nàng ta nhìn Lý Nhiên, trong mắt hiện lên một tia áy náy và tuyệt vọng.
Lý Nhiên nắm lấy tay nàng ta.
- Hai chén sợ rằng không đủ nhỉ?
Trong tửu lâu vô cùng yên tĩnh.
Mặc dù bây giờ đã khuya nhưng cũng thể nào yên tĩnh đến vậy, dường như mọi người đều đột nhiên đi ngủ.
Lý Nhiên ngồi trên ghế, nhìn nam nhân khôi ngô trước mặt.
Hoan Hỉ lão tổ.
Không ngờ lão ta lại trẻ như vậy.
Khuôn mặt cương nghị, mắt to mày rậm, trong mắt là ý cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng giống như một thư sinh tao nhã lịch sự.
Nhưng Lý Nhiên biết đây chỉ là vẻ giả dối mà thôi.
Vì để cho khuôn mặt của mình không thay đổi mà lão ta mỗi tháng đều bắt mười thiếu nữ, mạnh mẽ hấp thu người thành xác khô!
Sinh mệnh của Độ Kiếp Cảnh dài bao lâu?
Trong mấy trăm năm qua, chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến lão ta phạm phải vô số tội ác.
Trừ chuyện đó ra vẫn còn những tội lỗi xấu xa khác.
Thậm chí còn nuôi dưỡng mấy gia tộc ở phàm thế, dùng bí pháp mạnh mẽ tăng tuổi thọ của nữ hài tử để cướp đoạt Thái Bổ.
Đúng là một ác ma!
- Ma Đạo sở dĩ là ma cũng bởi vì có loại súc sinh này tồn tại.
Lý Nhiên thầm nghĩ trong lòng.
Hoan Hỉ lão tổ rót rượu cho hai người, cười nói:
- Mặc dù rượu của phàm nhân không có một tia linh lực nào nhưng lại có một hương vị khác biệt.
Giọng điệu thân thiết kia dường như không hề coi họ là kẻ địch mà là bằng hữu lâu ngày không gặp lại.
Lý Nhiên nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Không hề lo lắng trong rượu này có độc.
Với thực lực của đối phương thì căn bản không cần phiền phức như vậy.
Hoan Hỉ lão tổ tán thưởng nhìn hắn.
- Ta cho rằng cũng phải là một cường giả Hợp Đạo mới có thể giết chết huynh đệ Tạ thị, không ngờ lại là Lý Thánh Tử ra tay.
- Nếu như lão phu không nhìn nhầm thì ngươi mới chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ nhỉ?
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Không sai. Nếu như ta là người Hợp Đạo thì bây giờ ngươi đã chết rồi.