Chương 312. Hoan Hỉ lão tổ? Một tên ngu ngốc!
Đối mặt với giọng điệu đầy khiêu khích này, Hoan Hỉ lão tổ lại không hề tức giận mà còn tán thành nói:
- Có đạo lý, ngươi thật sự có sức mạnh giết người vượt cấp. Nếu để cho trưởng thành thì ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi. Chậc, thật đáng tiếc bây giờ ngươi mới chỉ là Nguyên Anh.
Giọng nói của lão ta bình thản nhưng lại không hề che giấu sự khinh thường và sát khí.
Trước mặt một Độ Kiếp đỉnh phong, dù có là Nguyên Anh mạnh thế nào đi nữa thì cũng không có sức đánh trả.
Đây là hai sinh mệnh có cấp bậc hoàn toàn khác biệt.
Tần Như Yên cất giọng nói:
- Ngươi bất chấp rời khỏi môn, chắc chắn không thoát được tai mắt của chưởng môn, ngươi không sợ chưởng môn sẽ giết ngươi sao?
Nàng ta nghĩ Hoan Hỉ lão tổ sẽ tiếp tục đuổi giết nhưng không ngờ đối phương lại tự mình động thủ!
Mà còn đến nhanh như vậy!
Hoan Hỉ lão tổ nói:
- Đương nhiên sợ rồi.
- Liễu Tầm Hoan vẫn luôn muốn động đến ta, chỉ là không tìm được lý do thích hợp mà thôi. Lần này có thể sẽ để cho hắn ta nắm được nhược điểm.
Tần Như Yên nhíu chặt mày lại.
- Vậy sao ngươi còn dám làm như vậy?
Hoan Hỉ lão tổ cười đáp.
- Ngươi còn sống thì Liễu Tầm Hoan sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng nếu ngươi chết thì ta sẽ còn một con đường sống.
- Trước khi ra ngoài, ta đã bày một kết giới trong tẩm cung, ngụy trang giả vờ đang bế quan. Tuy không che giấu được bao lâu nhưng ít nhất vẫn kéo dài được ba bốn canh giờ.
- Sau khi giết các ngươi, ta sẽ dùng bí pháp xóa ký ức của mình. Đến lúc đó đừng nói là Liễu Tầm Hoan, mà ngay cả chính ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Tuy rằng không phải là không có sai sót gì nhưng đó là những cách giải quyết tốt nhất ta có thể nghĩ ra.
Tần Như Yên càng nghe thì trong lòng càng lạnh lẽo.
Đối phương không phải đột nhiên xúc động mà là đã suy nghĩ cẩn thận chu đáo.
Hôm nay tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!
Suy khi suy nghĩ cẩn thận chuyện này thì trong lòng nàng ta cũng chẳng sợ hãi mấy, phần nhiều hơn là hổ thẹn.
Nàng ta cúi đầu, cắn môi, viền mắt có hơi phiếm hồng.
Là mình đã liên lụy Lý Nhiên…
Hoan Hỉ lão tổ bây giờ cực kỳ buồn bực.
Lão ta cảm thấy mình đúng là xui xẻo.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mãi mới đợi được một cơ hội.
Có tân Thánh Nữ mới được chọn, Liễu Tầm Hoan còn đang bế quan, Tần Như Yên lại đang ở Vô Ương Thành xa xôi…
Có thể nói là thiên thời, địa lời, nhân hòa.
Vốn dĩ Thiên la địa võng được bố trí vô cùng chặt chẽ, kết quả lại không chỉ không giết được đối phương mà người của mình lại bị giết sạch. Đến cả Trình Ngọc Châu cũng chết!
Cho dù lần này lão ta giết chết Tần Như Yên thì cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Không có Trình Ngọc Châu thì mọi cục diện bố trí lúc trước đều uổng phí!
Còn có một chuyện quan trọng nữa.
Lão ta không ngờ rằng, người giúp đỡ Tần Như Yên lại là Lý Nhiên!
Nghĩ đến ma nữ phản thiên kia thì Hoan Hỉ lão tổ đã thấy bắp chân co rút.
- Không thể để Lý Nhiên rời khỏi đây! Nếu việc này bị Lãnh Vô Yên biết thì xong đời!
Tần Như Yên dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, nói:
- Người ngươi muốn giết là ai, không có liên quan gì đến Lý Nhiên. Chỉ cần ngươi thả hắn đi thì muốn chém giết muốn róc thịt ta thế nào cũng được!
Hoan Hỉ lão tổ nhíu mày nói:
- Ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với ta?
Tần Như Yên nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.
Hoan Hỉ lão tổ tiếp tục nói:
- Cho dù ta có thả Lý Thánh Tử đi thì lỡ như Lãnh Vô Yên đến tìm ta gây phiền phức thì làm sao?
Tần Như Yên vội vàng nói:
- Chắc chắn hắn sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay.
- Không, ta sẽ không.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Nếu ngươi để cho ta còn sống rời khỏi thì ta nhất định sẽ bảo sư tôn làm thịt ngươi.
- ...
Tần Như Yên đưa tay che mặt.
Đại ca, vào lúc này ngươi có thể đừng như vậy không.
Hoan Hỉ lão tổ hơi sửng sốt rồi lại thấy buồn cười.
- Lý Thánh Tử đúng là một người thông minh.
Lão ta cho rằng đối phương đã chấp nhận số phận.
Lý Nhiên thở dài nói:
- Ta đúng là người thông minh nhưng ngươi lại là một kẻ ngu ngốc nhất.
Hoan Hỉ lão tổ khó hiểu hỏi:
- Lời này là ý gì?
Lý Nhiên nhún vai nói:
- Ngươi cũng không nghĩ lại xem, biết rõ ngươi có thể sẽ đến truy sát mà ta còn ung dung ở lại tửu lâu này chờ chết sao? Ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc à?
Hoan Hỉ lão tổ thu lại nụ cười, thản nhiên nói:
- Cho dù ngươi có chạy trốn đến đâu thì ta đều có thể tìm được ngươi! Nơi này cách U La Điện rất xa, ngươi có chạy đằng trời!
Lý Nhiên cười nhạt, hỏi ngược lại:
- Ngươi thật sự cảm thấy là ngươi tìm được ta sao?
Hoan Hỉ lão tổ nhướng mày, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, dường như cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
- Lời này có ý gì?
- Ngươi đoán xem.
Lý Nhiên bình tĩnh ung dung ngồi dựa vào ghế.
- Phô trương thanh thế. Ngươi đã nóng lòng muốn chết thì lão phu tiễn ngươi đi trước một đoạn đường!