Chương 320. Kỳ quặc, đáng yêu (2)
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, hạ giọng xuống.
- Ngươi bỏ tay ra thì bần đạo sẽ không ném ngươi nữa.
- Ngươi đảm bảo chứ?
- Bần đạo đảm bảo.
Lý Nhiên bỏ tay nàng ta ra, cẩn thận từng chút một.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Dịch Thanh Lam lườm hắn một cái rồi bật dậy.
Lý Nhiên cũng bay lên theo.
Hai bóng người màu trắng đi giữa bầu trời đêm.
Khoảng một nén hương sau đó, Lý Nhiên nhìn Dịch Thanh Lam đang bay bên cạnh mình, mặt ngơ ngác vô cùng.
- Dịch đạo trưởng, ta nhớ ngươi có thể sử dụng Hoành Độ Hư Không mà, sao chúng ta không dùng chiêu đó để về?
Hôm trước, khi hắn đang ở Thiên Xu Viện, Dịch Thanh Lam chỉ bước có một bước thôi mà đã đi được từ Bắc Địa đến Bạch Vân rồi. Lúc đi về cũng phải làm vậy mới đúng chứ.
Dịch Thanh Lam nói một cách rất nghiêm chỉnh.
- Ngươi tưởng Hoành Độ dễ dàng vậy sao? Chiêu này chỉ được sử dụng một ngày một lần thôi, dùng một ngày là phải nghỉ mất ba ngày.
- Bần đạo đi từ Bạch Vân đến Khuê Phong Thành đã sử dụng một lần rồi, trong ba ngày tới chỉ có thể ngoan ngoãn mà bay thôi.
Lý Nhiên gãi đầu.
- Vậy mà lại phức tạp thế… nhưng mà ngươi bay chậm quá đi mất ấy?
Đạo cô cứ bình tĩnh bay bên cạnh hắn, giữ tốc độ y như hắn.
Dịch Thanh Lam có vẻ hơi ngượng.
Tối nên không nhìn được rõ lắm, bần đạo cũng phải bay cẩn thận.
Lý Nhiên.
- ...
Hắn nhìn đối phương, cố nhịn cười.
Vị đạo cô này coi hắn là thằng ngốc hả? Mắt Dịch Thanh Lam cứ chớp chớp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cũng không biết tại sao, nàng ta muốn đưa Lý Nhiên về càng nhanh càng tốt.
- Được rồi, dù sao cũng không phải vội, hay là dừng lại nghỉ một chút đi.
Lý Nhiên hất tay một cái, có tiếng kêu vang lên, Long Liễn Loan Giá xuất hiện.
Sáu con tuấn mã có cánh bay đến, đằng ssau đó là một cỗ kiệu có khắc hình rồng, phượng, trông xa xỉ vô cùng.
Hắn bay vào bên trong chiếc kiệu vàng. Dịch Thanh Lam ngơ ra.
- Phi Hành Pháp Bảo? Hơn nữa nhìn thôi đã thấy cấp bậc của nó không thấp rồi.
Sau đó, nàng ta lắc đầu cười khổ. Sao trên người người này cái gì cũng có hết vậy? Quả nhiên là một tên ăn chơi trác táng, chỉ thích hưởng thụ.
Lúc này, Lý Nhiên kéo rèm cửa sổ ra nói.
- Dịch đạo trưởng, sắc trời đã tối rồi, vào nghỉ ngơi chút đi.
- Hả?
Dịch Thanh Lam có hơi do dự.
- Chuyện này… không được ổn lắm đâu.
Cô nam quả nữ, sao có thể ngồi cùng một chiếc kiệu được? Lý Nhiên lắc đầu.
- Nơi này không có ai cả, hơn nữa ta còn từng ngủ trong phòng ngươi nữa, có gì mà không ổn?
- Lại nói linh tinh rồi đấy.
Dịch Thanh Lam lườm hắn một cái.
Nàng ta do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định bay về phía chiếc kiệu vàng.
- Không phải chỉ là một chiếc kiệu thôi sao, bần đạo sợ cái gì chứ?
Dừng lại trước kiệu, nàng ta hít thật sâu, đẩy cửa kiệu ra, đi vào. Không gian trong kiệu rất lớn, đồ trang trí cũng rất xa hoa, đường hoàng.
Bên trong không chỉ có giường mà còn cả bàn ghế, ghế đẩu và cả một bộ đồ để uống trà, nước trà đã được chuẩn bị trước. Nó tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Lý Nhiên đang ngồi trên ghế rót trà.
Thấy Dịch Thanh Lam đi vào, hắn cười nói.
- Dịch đạo trưởng mời ngồi, đừng khách sáo nhé.
Dịch Thanh Lam ngồi ở phía đối diện, có chút dè dặt. Lý Nhiên rót một ly trà, đặt ở phía trước nàng ta.
- Trà này tuy không phải trà tiên nhưng cũng uống được, Dịch đạo trưởng nếm thử xem.
- Không sao cả, bần đạo không quá cầu kỳ về chuyện này.
Dịch Thanh Lam nâng chén trà lên, tấm màn che mặt tự động được đẩy ra, để lộ ra chiếc càm và đôi môi xinh đẹp.
Lý Nhiên như nhớ ra điều gì đó, hỏi.
- Đúng rồi, ta còn nhớ còn có một chiếc giường nữa được đặt trong phòng Dịch đạo trưởng.
- Khụ, khụ khụ khụ.
Dịch Thanh Lam phun cả ngụm trà ra, mặt đỏ bừng lên, ho sặc sụa.
Lý Nhiên.
- ...?
Lý Nhiên nhìn Dịch Thanh Lam với vẻ khó hiệu. Hắn chỉ hỏi bừa một câu thôi mà, sao phản ứng mạnh thế?
Đối diện với ánh mắt khó hiệu của hắn, mặt Dịch Thanh Lam hơi đỏ lên, gượng gạo nói.
- Tại sao lại hỏi chuyện cái giường vào lúc này?
Lý Nhiên nhún vai.
- Thì là hỏi thôi mà, Dịch đạo trưởng có mang theo không?
Dịch Thanh Lam căng thẳng, nói.
- Bần đạo sao mà mang nó theo mình được, vứt đi từ lâu rồi.
- Vứt đi rồi?
Lý Nhiên lắc đầu, lấy làm tiếc. Dịch Thanh Lam quay sang nhìn hắn.
- Không phải chỉ là một chiếc giường thôi sao, sao ngươi phải quan tâm đến mức này?
- Cũng không phải.
Lý Nhiên gãi đầu.
- Ở đây có mỗi một chiếc giường, thế chẳng phải chúng ta sẽ phải ngủ với nhau sao?
Từ ban nãy hắn đã nghĩ đến vấn đề này rồi.
Nếu chiếc giường đó cũng ở đây thì vừa hay, mỗi người một chiếc giường.
Dịch Thanh Lam có hơi ngơ ra, sau đó thì vội vàng lên tiếng.
- Ai, ai ngủ cùng ngươi chứ? Tên khỉ gió này, ngươi đúng là hoang đường.
Lý Nhiên khóc cũng không được, cười cũng chẳng xong.
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.