Chương 321. Dịch đạo trưởng đáng yêu quá mức rồi đấy
Khó khăn lắm nàng ta mới bình tĩnh lại được, nói.
- Lý Thánh Tử cứ việc nghỉ ngơi, với bần đạo mà nói, việc ngủ đã không còn ý nghĩa gì từ lâu rồi.
- Thì ra là vậy.
Lý Nhiên gật đầu, nói.
- Đúng là ta có nhớ Dịch đạo trưởng từng nói mình không bao giờ ngủ trên giường.
- Đúng, đúng vậy.
Giấu sau tấm vải che là gương mặt đang đỏ bừng lên của Dịch Thanh Lam, ánh mắt nàng ta có hơi ngượng ngùng, còn có chút chột dạ nữa.
Không bao giờ ngủ trên giường? Đó là trước kia thôi.
Bên trong kiệu vàng, bầu không khí dần yên tĩnh trở lại.
Lý Nhiên chăm chú nhìn nàng ta, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Dịch Thanh Lam hơi cau mày.
- Sao ngươi lại nhìn chằm chằm bần đạo như vậy?
Lý Nhiên cười, nói.
Dịch đạo trưởng hình như chưa bao giờ tháo màn che mặt ra.
Trong ấn tượng của hắn, ngoài lần vô tình tháo ra trong quán trà ra thì hắn chưa bao giờ thấy nàng ta tháo màn che mặt cả.
Cho dù là lần đối diện với Lâm Lang Nguyệt thì cũng vậy.
Dịch Thanh Lam nhẹ nhàng nói.
- Bần đạo thích vậy.
- Tiếc thật.
Lý Nhiên thở dài.
Nàng ta thấy hơi buồn cười.
- Có phải mặt của ngươi đâu, có gì mà đáng tiếc chứ?
Lý Nhiên lắc đầu, nsoi.
- Ta thấy tiếc thay cho đạo trưởng, rõ ràng xinh đẹp như vậy mà lại đeo mặt nạ suốt, không phải là lãng phí của trời sao?
Dịch Thanh Lam thẹn quá hóa giận.
- Tên tiểu tử này, ngươi lại bắt đầu nói linh tinh rồi đấy.
Thế nhưng Lý Nhiên lại rất nghiêm túc.
- Những điều ta nói là thật hết đấy.
Nhìn ánh mắt của hắn, mặt Dịch Thanh Lam lại ửng hồng lên.
Nàng ta im lặng một chút rồi nói.
- Gương mặt đỏ tươi, bộ xương trắng toát. Lời dạy của Phật có đạo lý riêng của nó.
- Cho dù gương mặt này trông thế nào thì bần đạo vẫn là bần đạo, che lại hay không thì có khác gì nhau?
Nàng ta do dự một chút rồi lại hạ giọng, nói.
- Bần đạo không thích ánh nhìn của người khác.
Lý Nhiên hiểu ý nàng ta.
Dịch Thanh Lam tu luyện Vong Tình Đạo, con người này cũng như một dải ngân hà xa xôi vậy, có khí chất rất siêu phàm, thoát tục. Nếu để so sánh thì dung mạo này quá đáng yêu so với khí chất đó.
Gương mặt trắng nõn, da mềm mại, sống mũi cao, thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, hồng hào, hoàn toàn không hợp với khí chất đó chút nào.
Lý Nhiên gãi đầu, hình như điều này cũng khá là dễ hiểu.
- Vậy thì cũng không cần phải đeo mãi vậy chứ? Ai không biết còn tưởng màn che này dính vào mặt ngươi ấy chứ.
Thấy hắn vậy, Dịch Thanh Lam thấy vừa tức vừa buồn cười.
- Con người này, nói năng linh tinh hết cả.
Lý Nhiên vuốt cằm, cười mỉm.
- Dịch đạo trưởng, hai chúng ta thương lượng một việc nhé?
Dịch Thanh Lam hừ một tiếng.
- Không cần thương lượng đâu, bần đạo sẽ không tháo nó ra đâu.
Ý định của Lý Nhiên bị phát giác, hắn vuốt cằm, ngượng ngùng.
- Dù sao thì ở đây cũng có ai khác đâu.
- Ngươi không phải người à?
- Ta là người thân thiết mà?
- Ai thân thiết với ngươi cơ?
Sau một hồi tranh cãi, Lý Nhiên đã thua. Hắn vốn muốn dùng sợi tơ hồng đó để ép đối phương thỏa hiệp thế nhưng nghĩ lại thì thấy không nên làm như vậy.
Nhìn vẻ chán nản của hắn, Dịch Thanh Lam khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
- Ngươi thấy hứng thú với vải che mặt của ta vậy sao?
Lý Nhiên nói như đúng rồi.
- Chủ yếu là ta thấy không công bằng.
- Hả?
Dịch Thanh Lam ngơ ra.
- Bần đạo che mặt mình thì có sao, sao lại không công bằng?
Lý Nhiên nói rất hùng hổ.
- Dịch đạo trưởng có thể thưởng thức gương mặt tuấn tú này của ta mà ta thì lại không nhìn thấy được gương mặt của Dịch đạo trưởng, ngươi thấy vậy có công bằng không?
Dịch Thanh Lam che mặt lại.
Người này mặt dày đến mức khó tin. Nhìn vẻ bất bình của hắn, Dịch Thanh Lam thấy hơi mềm lòng, như có quỷ sai thần khiến vậy.
- Ngươi, ngươi thực sự muốn nhìn sao?
Nói xong là nàng ta thấy hối hận ngay lập tức. Giọng điệu này nghe như là sắp tháo vậy.
Mắt Lý Nhiên sáng lên, gật đầu.
- Đương nhiên rồi.
Dịch Thanh Lam tự dưng có hơi bối rối. Cuối cùng nàng ta thở dài bất lực.
- Thôi, dù sao đây cũng chẳng phải bí mật gì, hơn nữa hắn ta cũng từng thấy mặt bần đạo rồi mà.
Nàng ta đưa tay lên, chầm chậm tháo tấm vải che mặt ra.
Bỗng dưng cả chiếc kiệu như sáng bừng lên vậy.
Thế nhưng bởi vì ngại nên mặt nàng ta hơi ửng đỏ, mắt nhìn xuống dưới, làn mi khẽ chớp, đôi môi như anh đào, răng trắng như bạch ngọc. Cho dù là không có biểu cảm gì thì cảm giác cũng như đang làm nũng vậy.
Lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng ta cắn nhẹ môi, như không biết nên hành xử ra sao vậy. Ánh mắt nàng ta đầy vẻ hoảng loạn, khác hoàn toàn với lúc đeo tấm vải che mặt.
Lý Nhiên cố kiềm chế trái tim đang đập rất mạnh củ mình, nhìn nàng ta đầy ngơ ngác.
Vị đạo cô này đúng là đáng yêu quá mức luôn ấy. Khó khăn lắm hắn mới hoàn hồn lại được, hắn nuốt nước bọt.
- Dịch đạo trưởng, ngươi nên đeo tấm vải che mặt thì hơn.
- Hả?
Dịch Thanh Lam ngơ ra.
- Tại sao cơ?