Chương 324. Quà của Dịch Thanh Lam
Liễu Tầm Hoan thở dài một hơi, bất lực, nói.
- Như Yên, vì thế ấy mà, nếu đã không đánh được thì vi sư đành gia nhập thôi.
Tần Như Yên xoa xoa trán, gặp phải sư tôn thế này, nàng ta muốn tự đuổi mình ra khỏi sư môn quá đi mất.
Trời đã sáng rồi. Ánh mặt trời chiếu vào bên trong chiếc kiệu vàng.
Lý Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn vai một cái.
Tối qua hắn đã mơ thấy một giấc mơ rất lạ.
Trong giấc mơ, hắn về đến đêm Sương Nguyên Tết, hắn ở cùng sư tôn, đúng lúc đang mặn nồng thì phát hiện người trong lòng mình biến thành Dịch Thanh Lam.
Hắn dụi dụi mắt, nhìn khắp nơi nhưng trong kiệu không có một bóng người.
- Ấy? Dịch đạo trưởng đi đâu mất rồi? Dịch đạo trưởng.
Lúc này, bên cạnh hắn có một giọng nói nhẹ nhàng.
- Đừng gọi nữa, bần đạo ở đây.
Lý Nhiên quay đầu qua nhìn thì thấy Dịch Thanh Lam đang ngồi sau hắn, khoanh chân lại, y phục loạn hết cả lên, mặt đỏ bừng.
Lý Nhiên gãi đầu.
- Dịch đạo trưởng, sao ngươi lại lên đây thế?
Dịch đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi.
- Bần đạo bị mộng du đấy, được chưa?
Bên trong kim kiệu.
Dịch Thanh Lam thu mình trong góc, cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, nàng ta hối hận đến nổi muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt!
Đêm qua lòng nàng ta cứ bồn chồn và muốn ngồi thiền bên cạnh giường.
Cuối cùng được Lý Nhiên ôm vào lòng.
Nàng ta vốn định đứng dậy chạy đi, nhưng không biết có phải là khoảng cách giữa hai người quá gần hay không mà hồng tuyến trên cổ tay lại tự động phát sáng.
Sự rung động khó hiểu khiến tim nàng ta đập nhanh hơn, đừng nói là tránh thoát, thậm chí đến nói chuyện cũng không thành tiếng.
Nàng ta giống như một con rối toàn thân cứng nhắc, bị Lý Nhiên ôm ngủ cả một đêm!
Nếu không nhờ nhịp thở đều đặn và ổn định thì Dịch Thanh Lam sẽ hoài nghi rằng hắn cố tình làm như vậy.
Còn tên tiểu tặc này không biết đã mơ thấy gì mà tay chân cũng không để yên chút nào.
- Quả nhiên là một đăng đồ tử, lúc ngủ cũng không quên làm chuyện xấu!
Nàng ta đã không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Lý Nhiên nghi ngờ nhìn nàng.
- Mông du à? Đêm qua Dịch đạo trưởng đã mộng du đến trên giường ta hả?
- Hừ!
Dịch Thanh Lam gắt nhẹ một cái.
Điều này nghe có vẻ kì lạ làm sao ấy?
Nàng ta trừng mắt nhìn Lý Nhiên một cái.
- Sao, Đế Cấp thì không thể mộng du ư?
- Không hẳn là vậy.
Lý Nhiên gãi đầu.
- Nhưng lúc Dịch đạo trưởng tỉnh dậy, sao vẫn còn ngồi ở đây?
- Bần đạo...
Dịch Thanh Lam đỏ mặt cúi đầu xuống và hạ giọng nói.
- Trước tiên ngươi hãy cắt đứt hồng tuyến đi, nếu không thì bần đạo sẽ không thể sử dụng sức lực.
- À?
Lý Nhiên liếc nhìn cổ tay mình và thấy đường hồng tuyến đang phát sáng mờ nhạt.
- Kỳ lạ thật, thứ này sẽ tự động mở ư?
Hắn cắt đứt hồng tuyến, ánh sáng đỏ dần mờ đi, Dịch Thanh Lam mới lấy lại được chút sức lực.
Nhưng chẳng hiểu sao cơn nhói khó tả trong tim lại không hề suy giảm.
Tâm trạng vẫn còn đang kích động, căn bản chưa thể lấy lại được bình tĩnh.
Dịch Thanh Lam nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
- Tên tiểu tặc ngươi đã buộc sợi hồng tuyến này vào tay bần đạo, ngươi có biết nó đã mang đến cho bần đạo bao nhiêu phiền phức hay không?
Lý Nhiên lúng túng cười.
- Đây quả thực là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ta cũng đã nói nếu cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn hy vọng được trói chặt cùng với Dịch đạo trưởng.
Dịch Thanh Lam bực bội nói.
- Đương nhiên là điều ngươi mong muốn rồi, bởi vì như vậy mới có thể dễ dàng sai bảo bần đạo.
Nàng ta không ngại vì Lý Nhiên mà xuất đầu lộ diện.
Nhưng sợi hồng tuyến này chỉ hành hạ một mình nàng ta chứ không hề ảnh hưởng gì đến Lý Nhiên, quyền lực nằm trong tay đối phương khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
Lý Nhiên lắc đầu nói.
- Ta xem Dịch đạo trưởng là bằng hữu và chưa bao giờ có ý định sai bảo ngươi cả.
- Bằng hữu?
Dịch Thanh Lam hơi ngạc nhiên với từ này.
Là người đứng đầu trong Thiên Xu Viện và Bạch Vân Phong, chỉ có vẻn vẹn vài người mới có thể sánh ngang với nàng ta.
Nàng ta có đệ tử, có kẻ thù, một số theo nàng ta, một số lại ghét nàng…
Dường như chưa có ai nói rằng họ muốn làm bằng hữu với nàng ta cả.
Một tu sĩ Nguyên Anh mà lại làm bằng hữu với đại năng Đế Cấp nghe có vẻ ngang ngược và lố bịch đối với người ngoài, nhưng Dịch Thanh Lam lại cảm thấy có một chút ấm áp.
Đôi mắt của nàng ta rưng rưng lên trong giây lát rồi nhẹ nhàng nói.
- Thế ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn trói buộc với bần đạo?
Trong lòng đột nhiên có một chút căng thẳng và mong đợi.
Lý Nhiên nghiêm túc nói.
- Dịch đạo trưởng là người đứng đầu của Chính Đạo, còn ta là Ma Đạo Thánh Tử, chính vì lẽ đó mà cả đời này sẽ không có chút dính líu gì.
- Nhưng bây giờ ta có thể cùng ngồi với ngươi, ngắm nhìn vẻ ngoài đáng yêu và cảm nhận trái tim dịu dàng của ngươi.
- Đối với ta mà nói, đây mới là công dụng thực sự của hồng tuyến.
- Ta vô cùng hạnh phúc khi có thể quen biết được một Dịch đạo trưởng như vậy.
Dịch Thanh Lam ngơ ngác nhìn hắn.