Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 373. Thẩm Thấm không còn là nô tỳ nữa!

Chương 373. Thẩm Thấm không còn là nô tỳ nữa!


Lý Đạo Duyên đều thu hết vào trong mắt, trong lòng hắn ta thở dài.
- Nhiên Nhi thiên phú thực sự rất cao, tướng mạo cũng cực kì giống ta, nhưng cũng không đến mức làm cho hai vị hoàng nữ này mất hồn mất vía chứ?
- Suy cho cùng thì tiểu tử này có ma lực gì vậy?
- Tiểu tử thối này hay là đừng trở về nữa, hắn cứ trở về một lần là lão tử ta phải chết sớm mười năm...
Hắn ta đang đau đầu suy nghĩ thì một tên gia đinh chạy nhanh vào.
- Lão gia!
Lông mày của Lý Đạo Duyên nhíu lại .
- Hỗn xược! Khách quý đang còn ở đây, còn dám lỗ mãng, mạo phạm phải công chúa điện hạ...
Gia đinh nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không nổi mà ngắt lời nói:
- Lão gia, thiếu chủ đã trở về!
Lý Đạo Duyên:
- ...
- Lý Thánh Tử đã trở về?
Hai vị hoàng nữ đồng loạt đứng dậy, vô cùng kinh ngạc, hai mắt sáng rực.
Hai người Lý Nhiên đi về phía Lý phủ.
Dọc đường đi, khuôn mặt nhỏ bé của A Thấm đỏ bừng, lặng lẽ đánh giá hắn, trong mắt hình như còn có chút ánh sáng lưu chuyển.
Do dự rất lâu, nàng ta mới thận trọng hỏi:
- Đại nhân, ngài và vị Nhạc thủ tịch kia là…
Lý Nhiên không e ngại nói:
- Nàng là nữ nhân của ta.
A Thấm đã chịu giao tính mạng cho hắn, hắn cũng tin tưởng đối phương vô cùng. Chuyện như này không có gì cần phải lừa gạt cả.
- À.
A Thấm gật đầu.
Tuy là nàng ta không biết rõ, tại sao Thánh Tử lại phải quấn quýt với người Chính Đạo nhưng đại nhân làm như vậy chắc chắn có đạo lý của hắn.
Nhớ lại cảnh hai người ôm nhau, nói lời tình cảm, nàng ta vẫn đỏ mặt tim run một hồi.
Một hiệp nữ oai hùng hiên ngàng như vậy ở trong lòng Lý Nhiên lại trở nên mặt đỏ tới tận mang tai, sóng mắt mê ly ôn nhu…
Quả thực là xấu hổ chết người!
Trong lòng A Thấm thở dài.
- Thật muốn giống như Nhạc thủ tịch, ôm hôn với Thánh Tử đại nhân!
Nhưng nàng ta cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Tuy rằng Lý Nhiên cực kỳ chăm sóc nàng ta nhưng trong lòng hắn vẫn chưa từng quên rằng mình chỉ là thân phận thị nữ.
Thánh Tử đại nhân bằng lòng giữ nàng ta lại đã là ban ơn rất lớn rồi.
Nàng ta thật sự không có dũng khí, cũng không có tư cách đi yêu cầu nhiều thứ hơn.
Đột nhiên, A Thấm nghĩ đến quyển sổ nhỏ Lộc Hân Nhiên cho nàng ta.
- Tuy không có chuyện phía sau nhưng ôm và hôn nhẹ thì có thể… xem ra bí tịch này có vẻ rất đáng tin cậy nhỉ?
A Thấm cúi đầu, trên đường đi đều đang suy nghĩ miên man, đầu óc loạn hết cả lên.
Cũng không lâu sau đó, bên tai truyền đến giọng nói của Lý Nhiên.
- Tiểu Thấm Tử, chúng ta đến nhà rồi.
- Hả?
A Thấm mơ màng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy bọn họ đang đứng trước một tòa phủ đệ, trước cửa là hai khối thạch sư khí thế trang nghiêm, đại môn màu đỏ thắm, kim đỉnh hiên ngang, trên đầu môn là một tấm bảng đen tuyền, trên đó có hai chữ màu vàng rất lớn: Lý phủ.
Gia đinh đứng ở cửa nhìn thấy Lý Nhiên thì không khỏi sững sờ, sau đó vội vàng khom lưng chắp tay lại hành lễ.
- Thiếu chủ, ngài đã trở về!
Lý Nhiên gật đầu, nói với A Thấm:
- Đi, chúng ta đi vào thôi.
Nhưng khi A Thấm nhìn thấy đại môn rộng mở thì trong lúc nhất thời lại có hơi do dự.
Ký ức của nàng ta ở đây cũng không vui vẻ gì.
Hơn nữa, vừa nghĩ đến sắp phải gặp người Thẩm gia thì trong lòng lại càng chống cự hơn.
Nàng ta cũng không biết nên dùng loại thân phận gì để đối mặt.
Người thân hay là kẻ thù.
Đúng lúc này, Lý Nhiên lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng ta, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, có ta ở đây.
Nhìn nụ cười dịu dàng kia trong lòng A Thấm vơi đi lo lắng.
Nàng ta dùng sức gật đầu, kiên định nói:
- Vâng, có đại nhân ở đây, cái gì A Thấm cũng không sợ.
Lý Nhiên cười, dẫn nàng ta vào Lý phủ.
- Là thiếu chủ!
- Thiếu chủ đã trở về!
Gia đinh và các tộc nhân lần lượt ra đón, cung kính:
- Bái kiến thiếu chủ!
Ánh mắt bọn họ nhìn Lý Nhiên vẫn luôn là kính nể và sùng bái.
Bởi vì có thiếu chủ, Lý gia mới có được địa vị lớn như vậy.
Hiện tại trong Vô Ương Thành này, cho dù là hạ nhân Lý gia thì người bên ngoài cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào.
Còn A Thấm…
Dáng vẻ kiều diễm, ánh mắt long lanh kia, ai có thể liên tưởng đến một thị nữ chứ, đều xem như là nữ nhân của Lý Nhiên.
Cách đó không xa, lúc này có một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác (*) đi đến.
Nàng nhìn thấy Lý Nhiên thì trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, vừa định đi đến thì ánh mắt lại bị A Thấm đứng bên cạnh hấp dẫn.
Rõ ràng các nàng hơn kém nhau mười mấy tuổi nhưng khuôn mặt lại có rất nhiều nét tương tự, thần thái cũng không quá khác biệt.
Hai người đứng cách một khoảng, bốn mắt nhìn nhau.
Tuy rằng chưa từng nhìn thấy đối phương bao giờ nhưng có loại tình cảm xuất phát từ huyết mạch lặng yên lan tràn ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất