Chương 374. Thẩm Thấm không còn là nô tỳ nữa! (2)
Thẩm Nịnh run sợ, theo bản năng gọi một tiếng:
- Tỷ tỷ?
Nha hoàn bên cạnh nghe xong thì vội vàng che miệng nàng lại, thấp giọng nói:
- Nịnh Nhi, đây là nữ nhân của thiếu chủ, đừng có gọi loạn!
Mà viền mắt A Thấm cũng đỏ lên trong nháy mắt.
Chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Nịnh, nhìn kỹ nữ hài vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt.
Nha hoàn hơi do dự một chút rồi chê cười nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong người đừng tính toán với nàng ấy…
Thẩm Nịnh trầm mặc ít nói nhưng lại trưởng thành rất sớm, hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.
Ngoại trừ tên quản gia ác ôn bị Lý Nhiên phế bỏ kia thì các nha hoàn gia đinh khác đều rất thích nàng, lúc này cũng to gan giúp nàng nói chuyện.
A Thấm lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi tên là Thẩm Nịnh?
- Vâng.
Thẩm Nịnh gật đầu.
- Nương từng nói, ta còn có một tỷ tỷ tên là Thẩm Thấm… Là ngươi sao?
Viền mắt Thẩm Thấm ửng đỏ, nụ cười lại xán lạn.
- Là ta.
Gia đinh xung quanh đều ngẩn ra.
Nàng ta là Thẩm Thấm?
Nữ tử xinh đẹp quyến rũ này lại là thị nữ của Thẩm gia kia? Tuy rằng mười năm không gặp, nhưng sự thay đổi này cũng quá lớn rồi!
Lý Nhiên phân phó quản gia:
- Từ hôm nay trở đi, xóa bỏ khế ước bán thân của hai người Thẩm Thấm, Thẩm Nịnh, không còn là hạ nhân Lý gia nữa… Quét tước lại gian phòng ở sườn viện của ta, lại sắp xếp vài nha hoàn chăm chỉ cho các nàng.
- Vâng.
Quản gia đáp ứng, không dám có chút nghi vấn nào.
A Thấm nghe vậy thì quay đầu lại, sợ hãi nói:
- Đại nhân, ta…
Lý Nhiên xoa đầu nàng ta, cười nói:
- Yên tâm, ngươi vẫn sẽ đi theo ta.
Nghe vậy, A Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nhiên lại xoa đầu Thẩm Nịnh.
- Tỷ muội các ngươi gặp lại thì cứ trò chuyện đi.
- Tạ ơn đại nhân.
A Thấm cảm kích nhìn hắn một cái.
Sau đó, hai người dưới sự sắp xếp của nha hoàn, từng bước quay đầu rời khỏi đình viện.
Lý Nhiên nhìn các nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.
- Rất hiếm khi thấy được bộ dáng này của A Thấm…
Lúc này, giản gia đến bên dò hỏi:
- Thiếu chủ, có muốn giải trừ khế ước của những người Thẩm gia khác không?
Lý Nhiên cau mày hỏi:
- Tại sao?
Quản gia sửng sốt.
- Không phải ngài và Thẩm tiểu thư…
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Ngoại trừ Thẩm Thấm và Thẩm Nịnh ra, người Thẩm gia khác sống chết thế nào ta không quan tâm. Để cho người Thẩm gia cách Thẩm Thấm xa một chút, nếu có ai dám làm càn, trực tiếp cắt đứt chân!
Đến cả người cùng một tộc mà cũng có thể hạ sát chiêu, người như thế thật sự không đáng được đồng tình.
Quản gia giật mình, cúi đầu nói:
- Vâng.
…
Lý Nhiên vừa muốn rời khỏi thì một tên gia đinh bước nhanh đến.
- Thiếu chủ, lão gia cho gọi ngài qua Hội Khách Đường.
Hắn hơi nhíu mày.
- Ai đến?
Gia đinh thấp giọng nói:
- Là hai vị công chúa điện hạ Giao Long, Cẩm Vân.
- Là các nàng?
Lý Nhiên không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu nói:
- Được, ta biết rồi.
Hắn xoay người đi đến Hội Khách Đường.
…
Hai vị Hoàng Nữ đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn về phía cửa, trong mắt là vẻ khẩn trương và mong chờ.
Một lát sau, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi sải bước đi vào.
- Hai vị công chúa, đã lâu không gặp.
Các nàng vội vàng đứng lên, lắp bắp nói:
- Lý, Lý Thánh Tử, đã lâu không gặp.
Chẳng biết tại sao mà hai người đều có chút thẹn thùng, khuôn mặt tươi cười đều đỏ lên.
Lý Đạo Duyên nhìn một màn này, không khỏi che mặt, trong lòng thở dài một tiếng.
- Thật là muốn chết!
(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, ở đây dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.
Hai nữ nhân nhìn về phía Lý Nhiên.
Nước mắt Thịnh Tri Hạ rưng rưng, trong mắt tràn đầy vui sướng cùng hưng phấn, khóe miệng có hơi nhếch lên, dường như vô cùng vui vẻ.
Ngược lại, ánh mắt Thịnh An Ức có chút né tránh, trong lòng có phần bất an, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.
Lý Nhiên không để ý lắm, chào hỏi hai vị công chúa xong liền quay đầu nhìn về phía Lý Đạo Duyên.
- Cha, con về rồi, người có nhớ ta không?
Khóe miệng Lý Đạo Duyên giật giật, khó khăn nói:
- Nhớ, rất nhớ.
Lý Nhiên cười nói:
- Vẻ mặt của phụ thân cứ như bị táo bón vậy, rõ ràng cũng không quá chân thành đâu.
- Đúng là gần đây tâm tình của phụ thân không được tốt cho lắm.
Lý Đạo Duyên không nhịn được mà hỏi:
- Nhiên Nhi, trong khoảng thời gian này, có phải tần suất ngươi trở về ngôi nhà hơi nhiều rồi không?
Bắt đầu từ khi sự việc hủy hôn, thời gian vừa mới qua được bao lâu đâu mà đây đã là lần thứ ba hắn về nhà rồi.
Ngược lại, về nhà cũng không sao, mấu chốt là mỗi lần tên tiểu tử này về nhà đều mang theo một “kinh hỉ”.
Lý Đạo Duyên thực sự lo lắng rằng tim của mình sẽ không chịu được bao lâu nữa.
Lý Nhiên nhún vai:
- Lần này ta quay về là bởi vì Đăng Tiên Đại Hội lần thứ hai mươi lăm, ta và tiểu nha đầu Thẩm Nịnh kia đều đã có thỏa thuận rồi.
- Thẩm Nịnh?
Lý Đạo Duyên gật đầu.