Chương 380. Thịnh Diệp bất đắc dĩ và Cơ Trầm Uyên
Thịnh Diệp xoa xoa ấn đường:
- Đầu của Cơ Hành Vân bị úng rồi hả? Không đâu lại đi chọc vào tên sát tinh đó làm gì chứ?
Cấm Vệ Thống Lĩnh lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Theo như thần điều tra thì Cơ Hành Vân không chỉ không hề chọc giận hắn mà ngược lại còn rất khách khí.
Thịnh Diệp nhướng mày:
- Vậy tại sao Lý Nhiên lại ra tay với hắn ta?
- Nghe nói là bởi vì chuyện của Thú triều.
- Thú triều?
Thịnh Diệp phản ứng lại, hắn ta lắc đầu cười khổ:
- Tên tiểu từ này thật đúng là thù dai mà!
Mặc dù chuyện của Thú triều cực kỳ ác liệt, nhưng Vu Dã và Cổ Thi đều đã chết rồi, không thể chắc chắn có liên quan với Âm Thi Đạo được.
Mà đó là hành động của một mình Vu Dã thôi, quả thực thì Âm Thi Đạo không hề hay biết sự tình gì.
Vốn dĩ việc này, trong một lần bàn bạc bí mật, hắn ta và Cơ Trầm Uyên coi như là đã hoàn toàn trở mặt với nhau rồi.
Kết quả, Cơ Hành Vân lại cứ hết lần này đến lần khác chạm mặt với Lý Nhiên...
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Thịnh Diệp liền phân phó:
- Đi thông báo cho Âm Thi Đạo biết rằng ân oán giữa bọn hắn và Lý Nhiên trẫm sẽ không xen vào. Nhưng tuyệt đối không thể động tay động chân ở Vô Ương Thành, nếu không sẽ trở thành kẻ thù của Thịnh tộc!
- Rõ.
Thống lĩnh cất tiếng rồi lui ra.
Thịnh Diệp dựa vào long ỷ, vẻ mặt phức tạp mà không biết phải làm sao.
- Lý Nhiên, cái tên này thật đúng là không khiến cho trẫm bớt lo được mà... Hi vọng trong Đăng Tiên Đại Hội, hắn có thể thành thật một chút.
Bỗng nhiên, hắn ta nhận ra điều gì đó, bất thình lình ngẩng đầu lên, nhíu đôi mày rậm lại.
- Sao nàng ta lại đến đây?
Chỉ nhìn thấy bầu không khí trước mắt đã tạo nên Liên Y, một bàn chân ngọc ngà, mịn màng mà tinh xảo đạp phá hư không, dẫm nát đại điện.
- Hộ giá!
Trong góc phòng của đại điện vang lên tiếng hô quát, vài bóng đen vụt qua nhanh như tia chớp!
Thịnh Diệp thản nhiên nói:
- Dừng tay, là lão bằng hữu của trẫm.
Bóng đen trong không trung dừng lại một lát, sau đó lại trở về ẩn nấp bên trong góc phòng
Chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc bộ y phục thô kệch đứng trên đại điện
Dáng người thướt tha, dung nhan mỹ miều, dung mạo mang theo khí khái mạnh mẽ hiên ngang, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ
Đôi chân dẫm đạp trên mặt đất kia, trắng nõn, đáng yêu như ngọc thạch đã được mài giũa, không nhiễm một chút bụi trần.
Nữ tử lắc lắc đầu:
- Lão bằng hữu? Ta quen biết ngươi sao?
Ấn đường của Thịnh Diệp nhíu lại:
- Sở Linh Xuyên, đây là hoàng cung của Thịnh tộc, không phải là hậu viện của Vạn Kiếm Các đâu. Lần sau đến mời ngươi báo trước...
- Được rồi.
Sở Linh Xuyên không kiên nhẫn mà ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Rõ là ồn ào. Ai bảo cái Hoàng Vực Đại Trận này của ngươi mới chỉ chạm nhẹ một cái là đã vỡ rồi chứ?
Thịnh Diệp tức giận đến nghiến răng.
Thực lực của chính ngươi như thế nào tự ngươi không biết à? Trận pháp nào có thể phòng thủ được Đế Cấp Đại Năng cơ chứ?
Hắn ta cố kìm nén cơn giận:
- Rốt cuộc ngươi đến hoàng cung là vì chuyện gì?
Sở Linh Xuyên ngẩng đầu rót một ngụm rượu:
- Ta đến để bàn bạc.
Thịnh Diệp ngây người:
- Bàn bạc cái gì?
Ánh mắt của Sở Linh Xuyên giống như đang nhìn một tên ngốc vậy:
- Thừa lời, đương nhiên là Đăng Tiên Đại Hội rồi.
Ấn đường của Thịnh Diệp càng nhíu lại sâu hơn:
- Chỉ là một buổi Đăng Tiên Đại Hội mà cũng đáng cho Kiếm Thủ nhà ngươi đích thân tới đây sao? Mà trẫm nhớ là Nhạc Kiếm Ly dẫn đội mà nhỉ?
Sở Linh Xuyên lắc lắc đầu:
- Lần này ta tự mình trấn giữ, phải tìm cho ra một người mầm mống tốt mới được!
Thịnh Diệp nghi ngờ nói:
- Nhạc Kiếm Ly là Kiếm Cốt có một không hai, thiên phú gần như ngang hàng với Lâm Lang Nguyệt. Ngươi còn chưa vừa lòng cái gì nữa?
Sở Linh Xuyên thở dài:
- Lâm Lang Nguyệt tính là gì chứ. Muốn so sánh thì phải so với kẻ mạnh nhất kìa.
- Ngươi nói là Lý Nhiên sao?
Thịnh Diệp lắc đầu cười cười:
- Hắn chính là thiên tài cả vạn năm mới có một đó, muốn tìm một người có thiên phú vượt trội hơn hắn thì gần như là điều không thể rồi.
Mặc dù hắn ta không thích Lý Nhiên, nhưng cũng không thể không thừa nhận thiên phú vượt trội của tên này. Quả thực hắn là một con trâu vàng hiếm thấy mà.
Sở Linh Xuyên bất đắc dĩ nói:
- Điều này ta cũng biết. Nhưng chất lượng không đủ, chỉ có thể dùng số lượng để tiếp cận thôi... Dù sao ta cũng không quen nhìn dáng vẻ kiêu căng của Lãnh Vô Yên lắm.
Thịnh Diệp đành hỏi:
- Vậy cuối cùng ngươi muốn thế nào?
Sở Linh Xuyên duỗi cái eo lười biếng ra:
- Trước tiên sắp xếp cho ta một gian phòng phù hợp, đợi ngày kia mở Đăng Tiên Đại Hội thì ta sẽ tự mình trấn giữ.
- Gian phòng phù hợp?
Ấn đường của Diệp Thịnh được một phen kinh hồn
Nha đầu nhà ngươi coi nơi này thành tửu lâu rồi sao?
Nhưng mà, hắn ta hiểu rõ tính cách của đối phương, nổi giận với nàng nào có nghĩa lý gì chứ…
Chọc tới nàng ta, ngay cả hắn ta cũng chém luôn không chừa đâu…