Chương 387. Tạm biệt Lý gia, đêm nay ta phải đi xa rồi
Cho dù có là Đế Cấp xuất thủ mà muốn khôi phục lại hoàn toàn cũng không dễ dàng như vậy đâu.
- Không sao, không cần lo lắng.
Lý Nhiên trấn an nói:
-Ta và Cơ Hành Vân đánh nhau có khốc liệt hơn nữa thì cũng chỉ thuộc về ân oán cá nhân thôi. Giả sử Cơ Trầm Uyên dám ra tay, vậy đó đã lên tới trận chiến của tông môn rồi.
Xét về thực lực, hắn chắc chắn không bằng Thi Hoàng Cơ Trầm Uyên. Nhưng nếu như so đấu về chỗ dựa, vậy thì Lý Nhiên thật đúng là không sợ hắn ta đâu!
Huống hồ Cơ Trầm Uyên sẽ bằng lòng vì cháu trai mà đánh cược toàn bộ tông môn sao?
Nhạc Kiếm Ly gật gật đầu:
- Những Chấp Sự của Âm Thi Đạo đó, tất cả đều chết trên tay ta cả, họ Cơ chắc cũng không dám làm kẻ địch của hai tông cùng một lúc đâu.
Nàng ta cũng đã hạ quyết tâm rồi, nếu thực sự không được thì mời sư tôn xuất thủ.
- Dù sao sư tôn ngoại trừ uống rượu ra thì sở thích duy nhất nhất chính là đánh nhau. Lần này tìm cho nàng một đối thủ Đế Cấp, chắc chắn sẽ rất vui nhỉ?
Nàng ta âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Lý Nhiên nhìn nhìn tủ đựng đồ, do dự nói:
- Cái kia… Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?
Nhạc Kiếm Ly ngạc nhiên nói:
- Nửa đêm rồi mà ra ngoài đi dạo để làm cái gì chứ?
- Khụ khụ…
Lý Nhiên lúng túng nói:
- Ta thấy khí trời bên ngoài rất tốt nên muốn đi ra ngoài ngắm ánh trăng một chút.
Nhạc Kiếm Ly vừa bực mình vừa buồn cười.
- Ngươi ăn nói loạn xạ gì vậy? Ngược lại ta không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ôm chầm lấy ngươi thôi.
Lý Nhiên không ngừng thở dài.
Yêu cầu này không quá đáng chút nào cả, nhưng hai muội tử này thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, chỉ nghe Nhạc Kiếm Ly hỏi:
- Đúng rồi, tại sao hôm nay Lâm thủ tịch lại tới Lý gia chứ?
Nghe nói như thế, vẻ mặt của Lâm Lang Nguyệt nhất thời khẩn trương, lỗ tai đều vểnh lên.
Nhạc Kiếm Ly hoài nghi nói:
- Ta thấy ánh mắt của nàng ta quá không đúng lắm, các ngươi sẽ không có quan hệ gì không thể nói cho người ta biết chứ?
Lý Nhiên nuốt nuốt nước bọt:
- Cái này...
Còn chưa đợi hắn nói ra thì Nhạc Kiếm Ly đã lẩm bẩm:
- Ắt hẳn cũng sẽ không. Thứ mà Lâm thủ tịch tu luyện là Vong Tinh Đạo, từ trước đến nay ghét nhất là nam nhân, sao có thể vì ngươi mà buông bỏ tu vi chứ?
- Đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng cả.
Lý Nhiên gật đầu như giã tỏi.
Trong tủ treo quần áo.
Tần Như Yên ghé vào bên tai của Lâm Lang Nguyệt, chế giễu nói:
- Chẳng lẽ Lý Thánh Tử trong mắt người không tính là nam nhân sao?
Lâm Lang Nguyệt che gương mặt nóng bừng lại:
- Cách xa ta ra một chút, yêu nữ!
Bị yêu nữ này phát hiện ra bí mật của mình, nàng ta đã không còn mặt mũi nào để gặp người ta nữa rồi.
Rất lâu sau đó mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, nàng ta nghi ngờ nói:
- Muộn như thế mà Nhạc thủ tịch qua đây để làm gì chứ?
- Làm cái gì?
Tân Như Yên nghe vậy liền sửng sốt một lát, sau đó nhếch miệng lên cười.
Nàng ta mở to hai mắt nhìn qua khe cửa, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Đêm nay khả năng có trò hay để xem đấy!
- Hả?
Lâm Lang Nguyệt có hơi mơ hồ.
Trong phòng.
Nhạc Kiếm Ly với gương mặt đo đỏ đang ôm lấy Lý Nhiên:
- Hôm nay ngươi ở trong tửu lâu làm chuyện như thế, hại ta thiếu chút nữa thì bị nhóm Chấp Sự nhìn ra rồi. Ngươi như này thật là xấu xa đáng chết đó!
Hai người ôm hôn thắm thiết ở trong phòng, bên ngoài chính là Tu Hành Giả của Chính Ma Lưỡng Đạo, chỉ cách có một cánh cửa, quả thực là mắc cỡ chết đi được.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Cái này mà cũng tính là xấu xa sao? Còn có xấu hơn đây này.
- Đăng đồ tử!
Nhạc Ly ngượng ngùng đánh cho hắn một cái.
Bầu không khí kiều diễm nhốn nháo giữa hai người.
Đột nhiên, Lý Nhiên hồi thần lại, trong nháy mắt, thân thể hắn cứng ngắc.
- Thiếu chút nữa đã quên mất trong tủ treo quần áo còn có hai người!
Con ngươi của hắn đảo qua đảo lại, nói:
- Hay là chúng ta đi tới phòng của ngươi nhé.
Nhạc Kiếm Ly nghi ngờ nói:
- Vì sao?
Lý Nhiên vò vò đầu:
- Trong phòng này âm khí quá nặng, ta cảm thấy không quá thoải mái cho lắm.
- Âm khí?
Không đợi đối phương chất vấn, hắn trực tiếp chặn ngang ôm lấy eo nàng ta:
- Đi thôi, dù sao thì khoảng cách cũng không xa.
Nói xong liền bước nhanh rời khỏi phòng.
Hắn không có hứng thú phát sóng trực tiếp cho hai người kia xem đâu.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây, trong phòng an tĩnh lại.
Cửa tủ quần áo từ từ mở ra.
Tần Như Yên vểnh miệng, lẩm bẩm nói:
- Lý thánh tử thực sự là keo kiệt mà, nhìn một chút cũng sẽ không rơi mất cục thịt nào đâu.
Lâm Lang Nguyệt vẫn mang vẻ mặt mơ hồ:
- Bọn họ đi ra ngoài làm gì thế?
Ánh mắt của Tần Như Yên giống như là đang nhìn một cô nương thiểu năng vậy.
Nàng rung cổ tay, trong tay bỗng hiện ra mấy quyển sách nhỏ, ý tứ kín đáo đưa cho Lâm Lang Nguyệt.
- Đi mà cố gắng đọc một chút nhé! Ngu ngốc.
Nói xong cũng chắp tay sau lưng rồi đi ra ngoài.