Chương 386. Hạnh phúc đến gõ cửa (2)
Sau đó, bên trong tủ đồ truyền ra một tiếng động kinh hãi:
- Lâm Lang Nguyệt, ngươi ngươi ngươi sao lại ở nơi này?
Lý Nhiên ôm lấy mặt mình:
- Ta nói rồi mà, bên trong có người đó!
- Là ai?
Nhạc Kiếm Ly đã mở cửa xông vào, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn:
- Vừa nãy ngươi mới nói chuyện với ai đó?
Lý Nhiên nuốt nước bọt xuống cổ họng mình, cười khổ nói:
- Không có gì đâu. Ta đang tự nói chuyện với bản thân mà thôi.
- Ùm.
Nhạc Kiếm Ly gật gật đầu, nàng ta cũng không nghĩ gì nhiều lắm.
Bên trong tủ đồ.
Hai nữ nhân mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Tần Như Yên dò xét nhìn nàng ta, dùng thân hồn truyền âm nói:
- Lâm Lang Nguyệt, ngươi trốn ở đây làm gì hả?
Hai gò má của Lâm Lang Nguyệt ửng đỏ lên:
- Nếu ta nói là dọn dẹp vệ sinh, ngươi tin không?
- Có ngu mới tin ngươi!
Tần Như Yên tức giận nói:
- Nửa đêm ngươi không chịu ngủ lại núp trong tủ đồ của Lý Nhiên để dọn dẹp vệ sinh sao?
Lâm Lang Nguyệt bối rối nói:
- Đừng nói ta, không phải ngươi cũng trốn trong đây à?
Tần Như Yên hơi nhíu đôi lông mày:
- Ta vì trốn Nhạc Kiếm Ly, nhưng ngươi là do tránh né ai thế?
- Ta trốn ngươi.
Bỗng nhiên Tần Như Yên phản ứng lại, nàng ta mở to đôi mắt tròn xoe ra:
- Ngươi, ngươi thế mà cùng với Lý Thánh Tử… Ôi trời ơi!
Đúng là Lâm Lang Nguyệt và Lý Nhiên có loại quan hệ kia sao? Tưởng chừng như đã lật đổ tam quan của nàng ta rồi!
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Lang Nguyệt đỏ bừng lên, nàng ta rủ mắt suy nghĩ, hoảng loạn vì bí mật bị người khác vạch trần mất.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng kia, trong lòng Tần Như Yên càng thêm khẳng định. Nàng ta khó có thể tin mà nói:
- Không phải ngươi tu luyện Vong Tình Đạo sao? Như này tương đương với việc tự phá hủy tu vi đó! Ngươi không sợ Dịch Thanh Lam ra tay sao?
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Chuyện của ta và Lý Nhiên khá phức tạp, nói ngươi cũng không hiểu đâu… Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi rằng ngày ấy ở trong tửu lâu rốt cuộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Gò má của Tần Như Yên đỏ lên:
- Xảy ra cái gì cũng không liên quan đến ngươi!
- Yêu nữ!
- Dối trá!
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Nếu không phải là thời cơ không thích hợp thì hai người tuyệt đối đã đánh nhau rồi.
Lúc này, cuộc nói chuyện ở bên ngoài đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Hai người nhìn ra từ khe cửa.
Chỉ nhìn thấy Nhạc Kiếm Ly đang ở trong vòng tay của Lý Nhiên, nàng ta ngây thơ nói:
- Kẻ xấu, ta rất nhớ ngươi đấy.
Lý Nhiên vuốt nhẹ đầu mũi của nàng ta:
- Không phải chúng ta vừa mới xa nhau sao?
Nhạc Kiếm Ly nói:
- Đều đã xa nhau được hai canh giờ rồi đấy….
- Nha đầu ngốc.
Lý Nhiên xoa xoa đầu nàng ta, ánh mắt cực kỳ sủng ái, yêu chiều.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Lang Nguyệt che miệng lại, trong mắt nàng ta tràn ngập vẻ không thể tin được.
Nhạc Kiếm Ly là nữ trung hào kiệt, hiên ngang oai hùng, sáng ý không ngớt.
Cái dáng vẻ quấn quýt hiện tại đã hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của nàng ta rồi. Nàng ta nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói:
- Cái kẻ xấu xa này thế mà ngay cả Nhạc thủ tịch cũng không chịu buông tha sao?
Tần Như Yên cười lạnh nói:
- Ngay cả ngươi mà hắn cũng không chịu buông tha thì dựa vào cái gì mà buông tha cho Nhạc Kiếm Ly chứ?
Lâm Lang Nguyệt:
- ...
Nhạc Kiếm Ly nghi ngờ nói:
- Kẻ xấu xa, sao ta cảm thấy hôm nay ngươi cứ như người mất hồn mất vía thế?
Lý Nhiên cười gượng nói:
- Có sao? Có thể là ban ngày quá mệt mỏi đó!
Hắn nào dám nói với nàng ta rằng bên trong tủ đồ đang giấu hai người chứ?
Cả ba Tông Môn Thủ Tịch này mà đánh nhau thì phỏng chừng có thể phá hủy cả Lý phủ đấy!
Nhạc Kiếm Ly nhớ tới trận chiến ban ngày cùng với Cơ Hành Vân, trong mắt hiện lên một vẻ ôn nhu. Nàng ta đỏ mặt nói:
- Khổ cho ngươi quá, phu quân.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Không có khổ đâu, vì nhân dân phục vụ thôi mà.
- Nói bậy bạ gì đấy.
Nhạc Kiếm Ly buồn cười đánh hắn một cái.
Nói xong, nàng ta đột nhiên nghĩ tới cái gì mà lo lắng nói:
- Nhưng lần này ngươi đánh trọng thương Cơ Hành Vân rồi, thế liệu Âm Thi Đạo có tới trả thù hay không đây?
Tuy là Âm Thi Đạo làm việc khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là Ma Môn đỉnh cấp, tuyệt đối không dễ trêu chọc đến thế đâu.
Huống hồ Cơ Hành Vân không chỉ là thủ tịch mà còn là con của Tam Trưởng Lão của tông môn nữa, là cháu ruột của cao thủ Đế cấp Cơ Trầm Uyên!
Nàng ta không cảm thấy đối phương sẽ chịu để yên đâu.
- Trọng thương?
Lý Nhiên cười lạnh một tiếng.
Không nói đến thương thế trên cơ thể, chỉ cần một cái Cấm Đoạn Luân Hồi kia thôi là đã đủ cho Cơ Hành Vân uống một bầu rồi!
Tuy là hồn lực xuyên qua mấy trăm dặm, sức mạnh bị suy yếu không ít, nhưng trong đó lại mang theo Diệt Tuyệt Lôi Ý, tựa như khối ung nhọt tận xương không ngừng ma diệt thần hồn của hắn ta.
Không chết cũng phải tàn phế một nửa!