Chương 398. Hành động theo thói quen đáng chết
Phải đến khi Lãnh Vô Yên lặn lội cả vạn dặm đến chém núi thì Sở Linh Xuyên mới chịu ngoan ngoãn lại, nàng ta cũng rất ít khi đặt chân đến Trung Thủ.
Đây đơn giản chỉ là một tên bợm rượu và cuồng bạo lực thôi.
Không đến mức bất đắc dĩ thì Thịnh Diệp chắc chắn là không muốn đối đầu với nàng ta đâu.
- Sở Linh Xuyên, ngươi có ý gì thế? Định ra tay trong Vô Ương hoàng cung sao?
Thịnh Diệp trầm giọng xuống.
Sở Linh Xuyên lắc đầu.
- Rõ ràng là ngươi cho người bao vây nơi này, ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta.
Thịnh Diệp thiếu chút nữa thì nôn ra máu.
Nữ tử yếu đuối sao? Ngươi mà cũng dám nói câu đấy á?
Hắn ta nén cơn giận lại, nói.
- Ngươi tự ý xông vào hoàng cung, trẫm không tính toán gì với ngươi cả. Bây giờ trẫm muốn đến tẩm cung mà ngươi còn dám chặn đường ta sao?
Sở Linh Xuyên cười khẽ.
- Tự ý xông vào? Ta mà không ở hoàng cung thì đó sẽ là chuyện khiến ngươi lo lắng nhất đấy nhỉ?
Thịnh Diệp nghe xong mà phải im lặng.
Đế Cấp đại năng vào được hoàng thành, cho dù không làm gì thì đó cũng là một sự uy hiếp vô cùng lớn. Sở Linh Xuyên mà đi lại linh tinh trong thành thì sợ là Thịnh Diệp sẽ lo sốt vó lên mất. Đối phương ở trong hoàng cung, ngược lại lại khiến hắn ta thấy yên tâm hơn.
Chuyện này cả hai người họ đều rõ cả.
Sở Linh Xuyên tuy không biết cách mềm mỏng nhưng cũng chẳng phải người ngốc.
Nàng ta nói một cách rất tùy ý.
- Nếu Thịnh Hoàng đã không hoan nghênh ta như vậy thì ta ra ngoài đi lại chút vậy? Nhưng mà nhỡ đâu có người chọc giận ta thì ta sẽ không nương tay đâu đấy, chỉ sợ Vô Ương Thành này… chẹp.
Thịnh Diệp trầm giọng, nói.
- Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?
Sở Linh Xuyên gật gật đầu.
- Bị ngươi phát hiện ra mất rồi.
Thịnh Diệp xoa xoa tâm mi, nói đầy bất lực.
- Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?
Sở Linh Xuyên nói.
- Nếu như ngươi mong ta ở lại thì tránh xa nơi này một chút, đừng dùng thần thức để quan sát. Ta không muốn nhìn thấy có bất cứ nam nhân nào ở khu này. Đặc biệt là ngươi.
Thịnh Diệp tức muốn phát rồ lên. Thế Lý Nhiên thì không phải đàn ông sao?
Hắn ta lắc đầu, nói.
- Ta chỉ muốn vào trong tìm hai vị công chúa thôi, còn cả Lý Nhiên nữa, hắn…
Cứ nghĩ đến chuyện này, lồng ngực hắn ta lại phập phồng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng bọn họ đều mặc đầy đủ quần áo cả nhưng ba người nằm chung một chiếc giường, còn ra thể thống gì nữa? Nhưng màđằng sau còn có thị vệ, những lời này không thể nói thẳng ra được.
Sở Linh Xuyên cười, nói.
- Không sao, ngươi không phải lo, ta sẽ trông coi giúp ngươi.
- Ngươi?
Thịnh Diệp tỏ vẻ nghi ngờ.
Sở Linh Xuyên nói rất tùy ý.
- Ngươi yên tâm đi, bọn họ uống phải rượu tiên của ta ấy mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nói xong nàng ta còn nhỏ giọng, nói.
- Rõ ràng là nữ nhi của mình tự chạy đến mà còn trách được người khác hả?
Đầu Thịnh DIệp nổi cả gân xanh.
- Ngươi nói gì cơ?
Sở Linh Xuyên hất hất tay.
- Không tiễn nhé.
Nói xong nàng ta đứng dậy, đi vào trong cung điện một cách xiên xiên vẹo vẹo.
Nàng ta không hề có ý muốn bảo vệ Lý Nhiên, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra điểm sơ hở của đối phương thôi, còn phải tiếp tục quan sát thì mới được. Thế nhưng Thịnh Diệp lại không biết điều này.
Nhìn bóng lưng của nàng ta, mặt hắn ta trông rất khó coi.
- Sở Linh Xuyên… với Lý Nhiên có liên quan gì đến nhau thế?
- Sao mấy nữ tu Đế Cấp đều có liên quan gì đó đến hắn thế?
Lúc này, thống lĩnh thị vệ ở đằng sau hỏi.
- Bệ hạ, chúng ta không vào trong sao?
- Khụ khụ.
Thịnh Diệp hắng giọng.
- Trẫm còn rất nhiều tấu chương chưa phê nữa, về Càn Nguyên Cung trước đi.
- Vâng.
Các thị vệ trả lời.
Nói xong, mấy cây đao kề trên cổ bọn họ cứ nhưu có ý thức vậy, chúng xoay tròn một vòng rồi tự quay về vỏ kiếm.
- Tốt nhất là Lý Nhiên nên ngoan ngoãn đi cho trẫm, nếu không thì… hứ.
Thịnh Diệp chắp hai tay ra sau lưng rồi rời đi.
Ánh trăng đã lên cao, Ngọc Giao Các.
Lý Nhiên cảm giác mặt mình nóng bừng lên, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Thấy Thịnh Tri Hạ đang nằm bò bên cạnh, một lọn tóc của nàng ta vương trên mặt hắn, đôi mắt cong cong trông rất tươi tắn.
Thấy hắn mở mắt ra, chú thỏ con tự dưng thấy hơi hoảng hốt, nàng ta muốn tránh ra, đỏ mặt, nói.
- Lý Thánh Tử, ngươi tỉnh rồi à…
- Ừm.
Lý Nhiên ngồi dậy, vươn vai một chút.
Giấc ngủ này thoải mái quá đi mất.
Tuy Lạc Phàm Trần là loại rượu rất mạnh nhưng trong đó lại chứa linh khí tinh túy nhất.
Bây giờ cơ thể đã hấp thu được hoàn toàn, hắn thấy rất thoải mái.
Thậm chí linh lực của hắn còn tăng lên một chút. Nhìn Thịnh Tri Hạ căng thẳng như vậy, hắn ngại ngùng gãi gãi đầu.
- Khụ khụ, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Thịnh Tri Hạ ngượng ngùng gật gật đầu.
- Ừm, bổn cung biết.
Chuyện này không liên quan gì đến Lý Nhiên cả, bọn họ chơi trò chơi nên mới uống nhiều thôi. Việc tiếp tục nằm bên cạnh hắn cũng là quyết định của bọn họ.