Chương 397. Hậu quả nghiêm trọng sau khi uống say (2)
Thịnh Tri Hạ ngẩng đầu lên, thấy tỷ tỷ mình đang nhìn mình với vẻ phẫn nộ.
- Muội muội, muội đang làm gì thế?
Thịnh Tri Hạ lắp bắp.
- Tỷ, thì ra tỷ, tỷ giả vờ ngủ.
Mắt Thịnh An Ức có vẻ hơi buồn bã, hừ nhẹ một tiếng.
- Nếu ta không giả vờ ngủ thì muội đã hôn rồi đúng không?
- Ai hôn cơ?
Thịnh Tri Hạ giải thích.
- Ta chỉ muốn gọi Lý Thánh Tử dậy thôi.
Thịnh An Ức hừ nhẹ.
- Muội lừa ai đấy, gọi dậy có cần phải đến gần thế này không? Hơn nữa ngươi hôn mạnh như vậy, làm mu bàn tay ta đỏ lên rồi kia kìa.
- Nói vớ vẩn.
Thịnh Tri Hạ vừa giận vừa ngại ngùng.
Ánh mắt của Thịnh An Ức có hơi phức tạp.
Nàng ta biết muội muội của mình có cảm tình với Lý Nhiên, theo lẽ thường thì không nên ngăn cản đối phương, thế nhưng không hiểu vì sao ban nãy nàng ta không khống chế nổi tay của mình.
Cảm giác kỳ lạ ấy lại nổi dậy, dường như Lý Nhiên không muốn nghe thấy hai người họ tranh luận như vậy lắm, tâm trạng hắn ta có hơi phức tạp.
Vậy nên...
Bây giờ hắn ta nên tỉnh dậy hay là nên nằm giả vờ tiếp đây? Sao cảm giác tỉnh lại có khi còn ngượng hơn nhỉ? Bỏ đi, mặc kệ đi, tiếp tục ngủ thôi.
Nhưng mà chuyện này nếu để Thịnh Diệp phát hiện thì chắc hắn ta chắc chắn sẽ giết hắn.
Hơi rượu còn lại dội lên, hắn ta cứ nghĩ lung tung vậy rồi lại ngủ thiếp đi.
- Suỵt
Thịnh Tri Hạ đặt ngón tay ngọc ngà của mình lên môi, nàng nhỏ giọng nói.
- Nhỏ tiếng thôi, đừng làm Lý Thánh Tử tỉnh dậy.
Thịnh An Ức gật đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Vậy bây giờ chúng ta nên thức dậy hay là nằm tiếp?
Thịnh Tri Hạ cũng hơi do dự.
Nói thật, nàng ta vẫn muốn nằm trong lòng Lý Nhiên thêm chút nữa nhưng cứ nghĩ đến việc tỷ tỷ mình ở bên cạnh thì nàng ta cảm giác rất lạ.
Lúc này, Lý Nhiên mơ mơ màng màng đưa hai tay ra ôm lấy bọn họ, kéo bọn họ vào lòng.
Hai người nữ nhân trợn tròn mắt lên, tim hai người họ đập loạn lên. Sau khi xác nhận hắn vẫn chưa tỉnh, lúc này hắn mới bình tĩnh lại.
Thịnh Tri Hạ mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói.
- Tỷ tỷ, hay là chúng ta ngủ thêm chút nữa?
Thịnh Ức An ừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là nàng ta ngại muốn điên lên rồi.
Một lúc sau.
- Muội muội, tay muội để đâu đấy?
- Tay muội có động đậy đâu?
- Hả?
Bên ngoài tẩm cung, Thịnh Diệp đang đứng trước mặt Sở Linh Xuyên, cau mày nói.
- Kiếm Thủ Sở Linh Xuyên, ngươi có ý gì thế?
Sở Linh Xuyên ngồi trên ghế lắc, chiếc ghế cứ kêu cạch, cạch.
- Thịnh Hoàng muốn làm gì thế?
Thịnh Diệp trầm giọng, nói.
- Đây là hoàng cung của trẫm, làm gì mà còn cần phải báo cáo với ngươi à?
Sở Linh Xuyên lắc đầu.
- Thế nhưng bây giờ đây là nhã phòng của ta, ta mong ngươi có thể đứng cách xa chỗ này một chút.
Sắc mặt Thịnh Diệp ngày càng nặng nề, khó chịu, mây đen ngưng tụ lại trong hoàng cung.
- Sở Linh Xuyên, chẳng qua là do ta nể mặt ngươi thôi, ngươi tưởng trẫm sợ ngươi thật à?
Hắc Giáp Thị Vệ ở đằng sau hắn ta đều rút đao kiếm ra, bầu không khí căng thẳng kinh khủng. Sở Linh Xuyên bật cười.
- Vậy mà ngươi lại dám rút kiếm ra trước mặt ta sao?
- Đùng.
Đao kiếm dường như có linh hồn vậy. Chúng thoát ra khỏi tay hắn ta, tự động kề lên cổ những người thị vệ. Một giây sau đó, đầu của bọn họ đều lăn lóc ở dưới đất.
Nhìn nữ nhân trước mắt này, Thịnh Diệp hơi híp mắt lại.
Kiếm Thủ của Vạn Kiếm Các, Sở Linh Xuyên. Nàng ta khác với Trần Ôn Đạo thanh danh vang xa, Sở Linh Xuyên làm mọi chuyện rất khiêm tốn, những tin đồn về nàng ta ở Hạo Thổ cũng ít đến mức đáng thương. Thậm chí còn có rất người không hề biết đến sự tồn tại của nàng ta.
Mọi người chỉ biết Vạn Kiếm Các có một vị nữ đế rất thần bí, thế nhưng vẻ bề ngoài, cái tên, những sự tích về nàng ta thì lại rất ít người biết.
Nếu để nói đến danh tiếng ở nơi phàm tục thì có lẽ còn không nổi bằng Nhạc Sáng Ly. Thế nhưng Thịnh Diệp rất rõ, nữ nhân này không phải là do khiêm tốn mà là do lười quá.
Đến cả chuyện tông môn trong mắt nàng ta cũng là chuyện phiền phức, ngày nào cũng nằm trên Vân Kiếm Đảo uống rượu, dần dần, mọi người cũng không chú ý đến chuyện này nữa.
Với nàng ta mà nói, trên đời này chỉ có hai chuyện thú vị thôi. Một là uống rượu, hai là vừa đánh nhau vừa uống rượu.
Khi trước, khi còn ở thời hoàng kim, Sở Linh Xuyên đã từng nói mình sẽ khiêu chiến tất cả các Đế Cấp trong thiên hạ, nàng ta đúng là đã làm theo.
Từ Âm Thi Đạo đến Sát Sinh Ngục sau đó là đến Vô Vọng Tự và Thần Đạo Cung, nàng ta đã đánh hết một lượt. Thế nhưng cũng đều chỉ đến đó thôi chứ chưa phân định được thắng thua.
Thế nhưng những đại năng nàng ta từng khiêu chiến thì sau đó đều đóng cửa tông để bế quan.
Năm đó, Thịnh Diệp cũng từng bị ép phải đối đầu với nàng ta.
Nàng ta chỉ dùng một cọng cỏ dại thôi mà đã chém đứt được cả dòng sông cuồn cuộn. Nước sông chảy ngược, cả dòng trống không.
Cảnh tượng đó, đến bây giờ Thịnh Diệp vẫn còn nhớ như in.