Chương 400. Nông nô trở mình cất tiếng hát, Lý Thánh Tử lật ngược tình thế (2)
Hắn giãy giụa, rơi từ trên tường xuống, xoa xoa phần trán đang đau của mình, cau mày, nói.
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
Cho dù là đại năng hợp đạo độ kiếp thì khi ra tay cũng phải có linh khí chuyển động mới đúng chứ?
Thế nhưng nữ nhân này không có chút linh lực nào cả, chỉ dùng sức mạnh cơ thể bình thường thôi.
Nhìn cánh tay nhỏ bé kia, tự nhiên hắn đơ cả ra. Mạnh thế?
Sở Linh Xuyên híp mắt cười.
- Ngươi đoán xem.
Lý Nhiên trầm ngâm hồi lâu, nói với vẻ do dự.
- Ngươi là người của Vạn Kiếm Các sao?
Sở Linh Xuyên ngơ ra.
- Sao ngươi lại nói như vậy?
Lý Nhiên phân tích.
- Dám làm càn trong hoàng cung, Thịnh Diệp mắt nhắm mắt mở với ngươi như vậy, nếu ngươi không phải người của hoàng thất thì chắc chắc là đại năng của tông môn đỉnh cấp, mà trong bát đại tông môn đỉnh cấp, chỉ có Vạn Kiếm Các là võ tu thôi.
Nói đến đây, hắn nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc, nói.
- Ngươi không phải chính là Vạn Kiếm Chi Thủ trong truyền thuyết đó chứ?
Sở Linh Xuyên cười.
- Ngươi cũng thông minh…
Vẫn chưa kịp nói xong thì hắn đã lắc đầu, nhỏ giọng nói.
- Chắc là không phải đâu, sư tôn từng nói với ta, Vạn Kiếm Chi Thủ miệng đầy răng nanh, tướng mạo xấu xí, tính tình lại còn thô bạo, gặp người là đánh.
- Nữ nhân này tuy tính khí không được tốt lắm, thế nhưng trông không đáng sợ đến vậy.
Khóe miệng Sở Linh Xuyên giật giật.
- Miệng đầy răng nanh, tướng mạo xấu xí?
- Tính cách thô bạo, thấy người là cắn?
- Nghe miêu tả vậy, hóa ra lão nương là một con heo rừng à?
- Lãnh Vô Yên, ngươi đợi đấy cho ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta khiến ngươi phải hối hận.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lý Nhiên với vẻ căm ghét.
- Đầu tiên, bắt đầu với tên đồ đệ này của ngươi đã.
- Tên tiểu tử.
Sở Linh Xuyên tay nắm lại thành quyền, cười khinh bỉ.
- Nào, hôm nay bà nội đây sẽ dạy dỗ ngươi một trận.
Lý Nhiên nuốt nước bọt, sống lưng hắn lạnh toát.
Hai tiếng xong, Lý Nhiên chống tay vào tường, sắc mặt trắng bệch, trông hoảng hốt vô cùng.
- Đại tỷ, ta không chịu được rồi, lần này không còn chút nào thật đầu.
Sở Linh Xuyên ném cho hắn một bình đan dược.
- Đây là Cửu Chuyển Hồi Linh Đan, có thể bồi bổ linh khí rất nhanh. Mau ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ tiếp tục.
- Ngươi muốn lấy mạng ta à!
Lý Nhiên muốn khóc mà không khóc được.
Khoảng hai tiếng trôi qua.
Mặt Lý Nhiên sưng lên, tím xanh lên cả, linh lực cũng đã cạn kiệt.
Ánh mắt hắn ngây ngốc, nằm im trên mặt đất, cứ như con cá ươn vậy, không hề động đậy.
Sở Linh Xuyên chân đặt trên lồng ngực hắn, đắc ý nói.
- Tên tiểu tử, không phải ngươi bảo muốn thương ta sao? Thế này mà đã không chịu nổi rồi à? Hình như ngươi không đánh trúng ta được lần nào nhỉ?
Khi nàng ta đang đắc ý, thì tự dưng có ánh sáng màu đỏ hiện lên trong mắt Lý Nhiên, tay phải hắn nắm lấy cổ chân nàng ta.
- Hửm?
Sở Linh Xuyên cau mày lại, đang định đạp hắn một cái thì lại đơ ra ngay lập tức.
Lý Nhiên, đang, cù chân nàng ta!
Cảm giác kỳ lạ đó cứ như dòng điện vậy, làm lông tơ cả người nàng ta dựng lên. Mắt nàng ta đầy vẻ khó tin.
- Ngươi dám…
Còn chưa nói xong, nhân lúc nàng ta mất cảnh giác, Lý Nhiên đẩy ngã Sở Linh Xuyên rồi ngồi thẳng lên người nàng ta.
Người hắn đầy mùi máu, cơ bắp chắc khỏe làm rách cả y phục, trông cứ như một con mãnh thú vậy. Để so sánh thì Sở Linh Xuyên trông như một đóa hoa sen xinh đẹp, yếu đuối vậy.
- Đồ chết tiệt.
Lý Nhiên mắt đỏ lừ lên, khí huyết trong cơ thể dâng lên, sức hắn khỏe như rồng, như hổ, như tuôn trào.
Gió lớn cũng nổi lên cùng lúc, nắm đấm giáng xuống cực mạnh.
- Bùm!
Sở Linh Xuyên không bị tổn hại một chút nào.
Ngược lại, hắn đã bị đá bay, chạm thẳng lên trần nhà, trông cứ như một ngôi sao vậy.
Tẩm cung bắt đầu yên tĩnh lại.
Hai vị công chúa ngồi ngây ra nhìn cảnh này, mãi mà vẫn chưa hoàn hồn lại. Sở Linh Xuyên đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng.
- Lại làm trò gì đấy? Không coi trọng võ đức, tiểu nhân bỉ ổi.
Nói xong, nàng ta đứng lên, chắp hai tay ra sau rồi đi ra ngoài.
Nhìn thì có vẻ không sao cả, thế nhưng cái tai trắng nõn của nàng ta lại đang đỏ lên.
Trời hửng sáng.
Ba bóng người rón rén chạy ra phía ngoài tẩm cung.
Đó chính là Lý Nhiên và hai vị công chúa.
Đêm qua hắn bị Sở Linh Xuyên một cước đá bay, sau khi bay trên trời cao một vòng thì lại rơi trở về một cách chính xác.
Cả người mặt mũi bầm dập trông vô cùng thảm hại.
Sở Linh Xuyên thật sự quá mạnh mẽ.
Hơn nữa có thể cảm nhận được rằng nàng ta căn bản cũng không quá nghiêm túc, thậm chí còn đang kìm nén khí lực nhưng Lý Nhiên vẫn không có bất cứ một cơ hội nào như trước.
Đối phương nhìn thì mảnh mai gầy nhỏ nhưng thực tế lại giống như núi cao vạn trượng nên căn bản không có cách nào lay động được.
Cuối cùng hắn giả vờ bị cạn kiệt linh khí rồi sau đó đột nhiên kích hoạt huyết mạch để đánh nàng ta một cái trong lúc nàng ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nhưng cuối cùng vẫn bị đá bay.