Chương 403. Cuộc gặp gỡ "vui vẻ" với Thịnh Diệp
Nhưng Lý Nhiên cũng không có ý định bỏ qua, trong mắt hắn có thần quang lóe lên.
- Cấm Đoạn Luân Hồi!
Trên người của tên thị vệ mặc hắc giáp hiện ra xiềng xích trong suốt.
Linh khí trên người hắn tỏa ra, bên trên xiềng xích bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt khiến chúng bị vỡ nát.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của Lý Nhiên xuất hiện hồn lực vô cùng mãnh liệt, hồn lực đã hóa thành thần kiếm vô hình và chém tới nhanh như chớp.
Tên thị vệ mặc hắc giáp sợ dựng hết cả tóc gáy, hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Hả?
Bên trong kiệu vang lên tiếng hô vừa kinh ngạc lại vừa khó tin, lúc này trong không khí lại xuất hiện một bàn tay to lớn, trong nháy mắt nó đã bóp nát thần kiếm hình thành từ hồn lực.
Tên thị vệ mặc hắc giáp vừa định thở phào thì trước mắt hắn lại xuất hiện một đôi con ngươi màu đỏ thẫm, đôi mắt ấy vừa lạnh lùng vừa thờ ơ nhìn hắn.
Chát!
Huyết khí bao phủ thân thể của Lý Nhiên, một cái tát giáng vào mặt hắn và trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài!
Mãi cho đến khi người hắn đập vào tường mới rơi xuống!
Bụi mù bay lên, lúc này tên thị vệ mặc hắc giáp mới lồm cồm bò dậy, trên mũ giáp của hắn có in một hình bàn tay rất sâu.
Khí huyết trong cơ thể hắn không ngừng sôi trào lên, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống dưới.
Những thị vệ khác nhìn thấy cũng làm như không thấy, căn bản là bọn họ không có ý định muốn ra tay.
Nếu như Thịnh Diệp đã nói dừng thì có chết bọn họ cũng sẽ không dám động đậy.
Lúc này, bỗng có một tiếng thở dài truyền từ trong kiệu ra ngoài.
- Tính tình của Lý Thánh Tử đúng là nóng nảy.
Lý Nhiên híp mắt cười rồi đáp.
- Chó của Thịnh Hoàng cần huấn luyện tốt hơn đấy, nếu như cứ gặp người là cắn thì đúng là dễ rước họa vào thân.
Lời nói của hắn không có chút khách sáo nào.
Những thị vệ mặc hắc giáp này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh thì sao lại có thể tự tiện tạo áp lực cho hắn như vậy cơ chứ?
Rất hiển nhiên đây là ý của Thịnh Diệp.
Chắc hẳn mục đích của hắn ta là thăm dò thái độ của hắn.
Ngược lại, thái độ của Lý Nhiên cũng rất đơn giản.
Chính là cho thể diện mà không cần vậy thì sẽ đánh ngươi!
Không khí bỗng dưng im lặng.
Cửa của chiếc kiệu kia từ từ mở ra, âm thanh của Thịnh Diệp truyền tới.
- Nếu như Lý Thánh Tử không vội, chi bằng tới nói chuyện với ta một chút đi?
- Tất nhiên ta không vội.
Lý Nhiên nhanh chân đi tới phía Long Liễn, hắn trực tiếp chui vào trong kiệu.
Căn bản là hắn không hề có ý định chạy trốn.
Thay vì bị theo dõi thì hắn vẫn tình nguyện đối mặt trực tiếp với nó.
...
Khi đã yên vị trên chiếc ghế xa hoa, Lý Nhiên đánh giá nam nhân trước mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thịnh Diệp.
Tướng mạo của hắn ta không thể nói là anh tuấn nhưng cũng không phải là xấu, nhìn tới ngũ quan thì cực kỳ có sức sống, trông góc cạnh giống như điêu khắc.
Cả người hắn ta tỏa ra khí tràng đặc biệt và đó chính là uy nghiêm từ trong xương, cho dù hắn ta có nhìn thẳng vào người thì đó cũng giống như hắn ta đang nhìn từ trên cao xuống.
Ánh nhìn của hắn ta sẽ khiến cho ngươi có cảm giác mình là một con mèo nhỏ.
Lúc này hắn ta mặc y phục hàng ngày và tùy ý ngồi trên ghế, bộ dạng ấy trông giống như là đang gặp một người bạn cũ.
Lý Nhiên đang quan sát Thịnh Diệp mà Thịnh Diệp cũng đang quan sát hắn.
Mặc dù lần trước đã gặp qua nhưng trong lòng vẫn ngầm tán thưởng.
Đúng là vừa có thiên phú vừa có cốt cách.
Hắn hoàn toàn không có khuyết điểm, không hề có tì vết và hoàn toàn sống vì tu luyện!
Lý Nhiên cầm một quả huyết nho trên bàn rồi ném vào trong miệng.
- Mới sáng sớm, Thịnh Hoàng không ngủ thêm mà lại nhàn rỗi không có gì làm chặn ta ở giao lộ là sao?
Thịnh Diệp đáp.
- Hẳn là Lý Thánh Tử cũng đã biết nguyên nhân mà tại sao lại cố hỏi nữa đây?
Lý Nhiên lắc đầu trả lời.
- Ta không biết.
Thịnh Diệp lạnh lùng lên tiếng.
- Lý Thánh Tử đúng là người hay quên. Ngày hôm qua ngươi ngủ ở đâu, ngủ cùng với ai, chẳng lẽ bây giờ ngươi đã quên rồi ư?
Khi nhớ lại một màn trước cửa hoàng cung, hắn ta có cảm giác trái tim của mình co rút đau đớn.
Thế mà Tri Hạ lại chủ động hôn cái tên này.
Điều này khiến cho hắn ta có cảm giác áo bông nhỏ (*) của mình bị người khác lột ra.
(*) Áo bông nhỏ: Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp.
Lý Nhiên chậm rãi gật đầu, hắn nói.
- À, hóa ra là chuyện này! Nếu như Thịnh Hoàng đã để ý như vậy thì tại sao lúc ấy không trực tiếp gọi ta tỉnh dậy đi?
- ...
Trong mắt Thịnh Diệp thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
- Trẫm muốn gọi nhưng Sở Linh Xuyên lại không cho!
Hắn ta hắng giọng một cái rồi nói.
- Sau đó trẫm mới biết được...
Lý Nhiên cười lạnh một tiếng.
- Thế thì Thịnh Hoàng có biết rằng trong tẩm cung của ngươi cũng có một con mụ điên hay không?
Nếu không phải nàng ta thì chuyện này làm sao mà xảy ra được chứ?
Chân mày của Thịnh Diệp khẽ nhướng lên.
- Người dám gọi Sở Linh Xuyên như thế cũng không có mấy đâu.
Hắn ta nghi ngờ hỏi lại.
- Hai người các ngươi... Rốt cuộc quan hệ của các ngươi là như thế nào?