Chương 404. Giao phong, Thịnh Diệp buồn bực!
Hắn ta nghi ngờ hỏi lại.
- Hai người các ngươi... Rốt cuộc quan hệ của các ngươi là như thế nào?
Lý Nhiên liếc mắt nhìn Thịnh Diệp, hình như hắn đã nhận ra gì đó rồi lắc đầu nói.
- Chuyện này thì Thịnh Hoàng vẫn nên đi hỏi nàng ta đi, ta không tiện nói.
- Không tiện nói sao?
Trong lòng Thịnh Diệp lại càng khó chịu.
Tâm trí hắn ta dao động nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi.
- Ngọc Giao Các chính là tẩm cung của công chúa thế nhưng trẫm chưa từng bước vào, ngược lại Lý Thánh Tử đây không chỉ ngủ ở trong đó mà lại cùng hai vị công chúa chung giường chung gối nữa chứ.
- Về chuyện này, ngươi không định cho trẫm một lời giải thích sao?
Lý Nhiên thản nhiên đáp.
- Chỉ là uống nhiều một chút mà thôi. Hơn nữa bọn ta chỉ ngủ cùng nhau cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, hẳn là Thịnh Hoàng cũng nhìn ra được tiểu tiết nhỏ ấy.
Thịnh Diệp âm thầm cắn răng.
Đương nhiên là trẫm nhìn ra được rồi!
Nếu không phải do Nguyên Âm của Tri Hạ và An Ức chưa tách ra thì trẫm đã sớm đập chết ngươi rồi!
- Câu trả lời này của Lý Thánh Tử làm trẫm rất không hài lòng.
Lý Nhiên cười đáp.
- Ta có nghĩa vụ phải làm cho ngươi hài lòng sao?
Thịnh Diệp cau mày, uy áp của hắn ta tràn ngập.
- Không phải là Lý Thánh Tử đã quá ngông cuồng rồi đấy chứ? Ngươi không sợ trẫm sẽ giết ngươi à?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ta không sợ!
Thịnh Diệp sửng sốt, hắn ta hỏi lại.
- Tại sao không sợ?
Lý Nhiên thật thà trả lời.
- Bởi vì ngươi không dám.
Thịnh Diệp không còn lời nào để nói.
Không khí an tĩnh lại một chốc.
Ánh mắt Thịnh Diệp hơi nheo lại, sát ý kinh khủng tràn ngập ra, cuộn trào mãnh liệt, tàn sát bừa bãi bên trong kiệu.
- Lý Thánh Tử có biết nếu như trẫm muốn giết ngươi thì cả ngón tay cũng không cần động một cái không?
Sắc mặt Lý Nhiên tái nhợt, nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên như cũ.
- Cho nên ta mới nói ngươi không dám, mà không phải ngươi không thể.
- Trẫm không dám?
Thịnh Diệp cười lạnh nói:
- Trên đời này không có chuyện gì mà trẫm không dám làm!
Lý Nhiên liếc mắt nhìn hắn ta.
- Nếu đã như vậy, vì sao con mụ điên kia lại còn dám kiêu ngạo trong tẩm cung của ngươi.
- ...
Khóe miệng Thịnh Diệp hơi co rút một chút.
Thật đúng là đạp mã na hồ bất khai đề na hồ (*).
(*): câu gốc: 踏马哪壶不开提哪壶: Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Hắn ta hừ lạnh nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Trẫm chỉ là cần nàng ta ở đó mà thôi.
Ánh mắt Lý Nhiên đầy cổ quái.
- Không phải là ngươi cũng đánh không lại nàng ta đó chứ?
- Câm miệng.
Thịnh Diệp mặt không chút thay đổi mà nói:
- Đừng nói lệch vấn đề.
Lý Nhiên vuốt cằm suy nghĩ.
Nếu như ngay cả Thịnh Diệp mà cũng kiêng kỵ nữ nhân kia, vậy thân phận của nàng ta thật đúng là có chút không tầm thường.
- Chẳng lẽ là chưởng môn của tông môn đỉnh cấp?
- Nhưng trong bát đại tông môn, ngoại trừ hai vị sư tôn của ta thì cũng chỉ có chưởng môn của Vạn Kiếm Các là nữ thôi.
- Tuy là về võ tu cực kỳ phù hợp, nhưng tướng mạo cũng không tương ứng với miêu tả của sư tôn chút nào, rõ ràng là rất đẹp mắt mà…
Cốc cốc cốc.
Thịnh Diệp gõ bàn một hồi rồi nói.
- Trẫm đang nói chuyện với ngươi đó!
Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn gãi đầu nói:
- Thật ngại quá, vừa thất thần rồi, chúng ta vừa nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ?
- ...
Thịnh Diệp không còn gì để nói.
Xem như hắn ta đã nhìn ra được trong đầu tiểu tử này không thèm coi hắn ta là cái gì cả!
Hắn ta chính là Cửu Ngũ Chí Tôn của bách tánh vạn dân, ngay cả Đế Cấp mà nói chuyện với hắn ta cũng phải suy xét một hồi (trừ Lãnh Vô Yên, Dịch Thanh Lam và Phần Linh Xuyên ra), còn ai dám thất thần ở trước mặt hắn ta nữa chứ.
Thịnh Diệp cau mày nói:
- Rốt cuộc là ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy hả? Ngươi cứ chắc chắn rằng trẫm sẽ không động tới ngươi như vậy sao?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Bởi vì ngươi luyến tiếc cái giang sơn này.
- Hả?
Thịnh Diệp hiếu kỳ nói:
- Sao lại nói như vậy?
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Sau sự việc Thú Triều, mặc dù Thịnh Hoàng đã ban cả vinh dự và khao thưởng cho ta, nhưng phong hào cũng không phải là “anh hùng”, mà là “Thiên Ma”. Dù cho ta có trở thành anh hùng của Nhân Tộc thì ngươi cũng phải gán ghép cái dấu ấn Ma Đạo lên người ta, bởi vì ngươi không hy vọng ta làm mờ mịt đi giới hạn của Ma.
- Chỉ cần Chính Ma tranh đấu không ngừng nghỉ, dù cho thiên hạ có xác chết trôi khắp nơi, dân chúng lầm than, thế nhưng giang sơn của Thịnh tộc cũng sẽ vĩnh viễn vững chắc. Ngược lại, nếu như Chính Ma Lưỡng Đạo không đối đầu với nhau nữa, vậy thì hoàng tộc kia chính là kẻ địch của các tông môn trong thiên hạ!
Trong mắt Thịnh Diệp lóe lên một đạo quang mang kỳ lạ.