Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 402. Tâm tư của công chúa, tình cảm thiếu nữ ôm ấp luôn là thơ (2)

Chương 402. Tâm tư của công chúa, tình cảm thiếu nữ ôm ấp luôn là thơ (2)


Lúc này, Thịnh An Ức đã phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nàng ta thấp giọng nói:
- Lý Thánh Tử, bổn cung chỉ đưa tới đây thôi, trên đường ngươi nhớ chú ý an toàn.
Lý Nhiên gật đầu.
- Yên tâm đi, bên trong Vô Ương Thành này không có người nào dám đụng đến ta.
Hắn đã hồn nhiên quên mất việc bản thân mình mới bị đánh một trận tơi bời.
Thịnh An Ức do dự một chút rồi lấy ra một viên đá màu xanh rồi nhét vào lòng bàn tay hắn.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Ngươi đây là?
Thịnh An Ức quay đầu đi, khuôn mặt ửng hồng nói:
- Bổn cung đã suy nghĩ một chút, ngược lại hình ảnh này Lý Thánh Tử đã xem qua nên cũng không cần phải trả lại cho bổn cung... Nói chung ngươi không muốn cho người khác xem là được rồi.
Lý Nhiên vuốt vuốt thạch ảnh lưu niệm, cười nói:
- Thịnh công chúa không lo lắng ta làm chút chuyện kỳ quái sao?
Ánh mắt Thịnh An Ức khẽ run lên, nàng ta lắc đầu nói:
- Nếu như ngươi muốn làm gì thì bổn cung còn có thể ngăn được ngươi hay sao?
Yết hầu Lý Nhiên không khỏi giật giật khi nhìn dáng dấp e lệ không chịu nổi kia.
Thịnh An Ức cắn môi, tiếng như muỗi kêu.
- Mặc dù Lý Thánh Tử ôm ấp hoài bão thật ấm áp, nếu như lúc ngủ có thể biết điều một chút thì tốt rồi...
Nói xong cũng xoay người bước nhanh trở về.
Trong lòng Lý Nhiên đột nhiên xuất hiện một câu nói khi nhìn thấy mái tóc đen tung bay trong nắng sớm:
Tâm sự tuổi trung niên nồng như rượu, tình cảm thiếu nữ ôm ấp luôn là thơ.
Không biết ma xui quỷ khiến nào mà hắn lại hô lên một tiếng.
- Lần sau có cơ hội lại ngủ chung nhé!
- ...
Thịnh An Ức xém chút nữa lảo đảo ngã xuống, che mặt chạy đi mà không hề quay đầu lại.
Hắn khẽ thở dài khi nhìn thạch ảnh lưu niệm trong tay.
Nếu như còn không nhìn ra được tâm tư của hai vị công chúa thì chắc hẳn hắn đã sống uổng phí nhiều năm như vậy.
- Chịu được sự ân sủng của mỹ nhân mới là chuyện khó nhất!
- Hai vị công chúa lại đều thật sự có ý tứ với ta sao? Ngoại trừ đoạn video nhỏ ra thì dường như ta cũng không làm chuyện gì đặc biệt cả?
- Quả nhiên vẫn là bị dung nhan tuyệt mỹ của ta mê hoặc.
- Ôi, nếu như soái là một cái tội thì ta đây là tội ác ngập trời sao?
Lý Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, rời đi.
Trong suốt quãng đường rời khỏi hoàng cung cũng không có người nào ngăn cản hắn.
Lý Nhiên nghênh ngang đi ra rồi chắp tay sau lưng đi về phía Lý gia.
Nhưng vừa mới rẽ vào góc đường đầu tiên thì bước chân của hắn lập tức dừng lại, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy có một vài thị vệ mặc áo giáp đen đang đứng trong góc đường, một trận Long Liên đang dừng ở phía sau lưng bọn họ, mặt trên có khắc Ngũ Trảo Kim Long tỏa ra luồng uy áp bàng bạc.
Bầu không khí lạnh giá mà xơ xác tiêu điều.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong không khí:
- Lý Thánh Tử, đã lâu không gặp.
Ở gần Hoàng Cung, đoàn thị vệ mặc hắc giáp bảo vệ Long Tiễn xa hoa.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được người ngồi trong kiệu kia là ai.
Nhân Hoàng Thịnh Diệp.
Lý Nhiên khẽ nheo mắt lại.
Tại sao Thịnh Diệp lại muốn gặp hắn cơ chứ? Hơn nữa lại còn gặp ở bên ngoài Hoàng Cung.
Hắn dựa vào trực giác cũng đoán được đây chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.
- Đã lâu không gặp! Ta nghe nói chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?
Trong hư không, bỗng nhiên lại có một giọng nói thản nhiên vang lên.
- Mặc dù Lý Thánh Tử chưa từng gặp trẫm nhưng trẫm đã gặp Lý Thánh Tử từ lâu lắm rồi.
Trái tim Lý Nhiên đập thình thịch.
Quả nhiên đó chính là Thịnh Diệp.
Hắn lắc đầu rồi nở nụ cười chọc tức người kia và nói.
- Thế nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy có người rình mò mà lại ăn nói thẳng thắn như thế đấy.
- To gan!
Một gã thị vệ mặc hắc giáp trầm giọng quát.
- Tên tiểu tử nhà ngươi dám vô lễ với bệ hạ sao?
Lý Nhiên khẽ cau mày, hắn đáp.
- Theo ta thấy thì ngươi mới là người to gan đấy! Chủ tử của ngươi còn chưa lên tiếng mà con chó như ngươi cũng dám sủa bậy à?
Tên thị vệ mặc hắc giáp tiến lên phía trước một bước, trên thân thể hắn được bao phủ bởi uy áp.
- Loan giá của Nhân Hoàng ở trước mặt mà ngươi lại không quỳ xuống hả?
Chỉ có một chút ít khí tràng đang tỏa ra này thì chí ít cũng phải là Hợp Đạo đỉnh phong, thậm chí nói là bậc Độ Kiếp cũng không sai!
Lý Nhiên không hề sợ hãi chút nào, trong mắt hắn lóe ra kim quang, hắn lạnh lùng nói.
- Muốn ta quỳ xuống sao? Vậy thì ngươi đi hỏi Thịnh Diệp một chút đi, ngươi xem hắn có thể chịu được hay không?
- Láo xược!
Thị vệ mặc hắc giáp nói xong lập tức rút bội kiếm ra.
Áo bào của Lý Nhiên không gió mà bay lên, cả người hắn tràn ngập kim quang và bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế này, bỗng nhiên giọng nói của Thịnh Diệp lại vang lên.
- Dừng tay!
- Vâng.
Tên thị vệ mặc hắc giáp lùi ra phía sau và thu bội kiếm về.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất