Chương 405. Giao phong, Thịnh Diệp buồn bực! (2)
Không nghĩ tới Lý Nhiên lại có thể đoán ra được tám chín phần mười ý nghĩ của hắn ta chỉ thông qua một sự kiện thế này, thậm chí còn nói thẳng ra được bản chất của sự việc.
Hắn ta lắc đầu nói:
- Vậy theo ý của ngươi, trẫm hẳn là càng phải giết ngươi mới đúng chứ.
Lý Nhiên cười nói:
- Ngươi sẽ không làm thế.
- Ta sống, tương lai còn có thể là uy hiếp của ngươi, nhưng cũng có thể không phải. Thế nhưng nếu như ngươi giết ta, vậy chỉ trong vòng nửa nén hương thôi, U La Điện sẽ giết đến Vô Ương Thành, thanh kiếm của sư tôn ta sẽ gác lên trên cần cổ của ngươi. Cho dù ngươi có may mắn không chết thì ngươi cũng sẽ đứng phía đối lập hoàn toàn với toàn bộ Ma Đạo, Chính Ma sẽ trở nên cân bằng không còn sót lại chút gì. Giang sơn của Thịnh tộc của lâm nguy.
- Thịnh Hoàng tính kế giỏi giang như vậy, tất nhiên ngươi cũng hiểu rõ được cái lợi và cái hại ở trong đó rõ hơn ta. Cho nên dù cho trong lòng ngươi có không thoải mái thế nào đi nữa, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không giết ta, bởi vì ngươi không muốn liều lĩnh phiêu lưu một trận.
Lý Nhiên nói khô miệng khô lưỡi. Hắn rót cho mình một chén trà rồi chậm rãi thưởng thức.
Thịnh Diệp là một Đế Vương tiêu chuẩn, trong mắt chỉ có hoàng quyền cùng với giang sơn. Ngoại trừ cái đó ra, mọi người đều là công cụ, tất cả mọi hành vi đều là thủ đoạn.
Bên trong kiệu an tĩnh lại trong khoảnh khắc.
Thịnh Diệp khẽ cười nói:
- Lý Thánh Tử thực sự đúng là một người thông minh.
Lý Nhiên gật đầu.
- Quả thật ta rất thông minh.
Con ngươi Thịnh Diệp liếc nhìn hắn.
- Nhưng thông minh, thường sẽ bị thông minh hại.
- Mời chỉ giáo cho?
- Những lời mà ngươi nói đây chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi.
Thịnh Diệp bình tĩnh nói:
- Giờ này khắc này, tánh mạng của ngươi nằm ở trong tay trẫm. Giết ngươi, quả thật trẫm sẽ rước lấy không ít phiền phức, thế nhưng là không phải hoàn toàn không có chỗ trống nào. Còn ngươi lại thân tàn ma dại, vĩnh viễn biến mất ở trong thiên địa này. Nếu so ra, vậy ngươi mới là người không gánh nổi nguy hiểm kia chứ?
Sát khí lạnh lẽo thấu xương xao động ở trong kiệu, uy áp dày đặc đầy kinh khủng cuốn tới, không khí gần như đều ngưng đọng lại!
Thân thể Lý Nhiên cứng ngắc, phảng phất như có một tòa núi lớn đè nặng trên đầu vai hắn, ngoại trừ ánh mắt và miệng ra, ngay cả một đầu ngón tay mà hắn không nhúc nhích được.
Thịnh tộc thống trị Trung Thổ mấy nghìn năm, Nhân Hoàng Thịnh Diệp hoành áp Vạn Lý Giang Sơn!
Nếu bàn về uy nghiêm và khí tràng, sợ rằng đương đại không một ai có thể so được với hắn ta!
Tâm tư của Đế Vương làm gì để cho người bên ngoài suy đoán dễ dàng như vậy?
Thịnh Diệp thản nhiên nói:
- Lý Thánh Tử có còn tự cho là mình đoán đúng nữa không?
Lý Nhiên không chỉ không hề sợ hãi, ngược lại nụ cười càng xán lạn hơn.
- Thịnh Hoàng cũng đã nói rồi, ta là một người thông minh. Ngươi cảm thấy người thông minh sẽ leo lên cái Long Liễn này mà không phòng bị chút nào hay sao?
Thịnh Diệp cau chân mày lại.
- Lời này có ý gì?
Vừa dứt lời, trong không khí bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng:
- Uy phong của Thịnh Hoàng thật là lớn!
Thịnh Diệp sửng sốt một chút, sau đó mang theo vẻ không thể tin mà nói:
- Dịch đạo trưởng?
Đây là truyền âm truyền đến từ Thiên Xu Viện cách xa vạn dặm!
Giọng nói của Dịch Thanh Lam lạnh thấu xương tựa như hàn phong:
- Thịnh Diệp, Lý Thánh Tử là khách quý của Bạch Vân Phong, ngươi đây không phải là hy vọng bần đạo tự mình đến đăng môn bái phỏng hay sao?
- ...
Thịnh Diệp có hơi không rõ.
Từ khi Lý Nhiên ra khỏi tẩm cung vẫn ở dưới tầm mắt của hắn ta, từ khi nào mà liên lạc với Dịch Thanh Lam rồi chứ?
Lúc này uy áp cũng đã tiêu tán, thân thể Lý Nhiên lại khôi phục lại tự do.
Thật ra khi hắn leo lên Long Liễn thì cũng đã kết nối với hồng tuyến rồi.
Mà một hồi thao thao bất tuyệt vừa rồi kia cũng không phải là vì khoe khoang cái gì, mà là đang chuẩn bị thời gian cho Dịch Thanh Lam.
Hắn không cho là Thịnh Diệp dám giết mình, nhưng cũng sẽ không đặt tính mạng của bản thân lên trên tay người khác.
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Hoàng quyền là Hoàng quyền, tông môn là tông môn! Bần đạo nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng, tốt nhất không nên vượt giới hạn!
Nói xong, nàng ta cũng không cần phải nói nhiều lời nữa.
Bầu không khí lại khôi phục an tĩnh.
Con ngươi của Thịnh Diệp lóe lên, trên mặt âm tình bất định.
Thái độ của Dịch Thanh Lam rất cường ngạnh, hoàn toàn không cho hắn ta bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
Điều này đồng nghĩa với việc động thủ với Lý Nhiên này cũng đồng thời đắc tội với Chính Ma Lưỡng Đạo, chính là đối đầu với tất cả tông môn trong thiên hạ!
- Dựa vào cái gì mà Chính Ma Lưỡng Đạo lại bảo vệ hắn như vậy chứ?
Thịnh Diệp trăm mối không lời giải.
Lúc này, Lý Nhiên đã đứng dậy.
- Nếu như Thịnh Hoàng đã không còn việc gì nữa, vậy ta đi trước đây.
- ...