Chương 407. Lý Thánh Tử miễn cưỡng ăn cơm chùa! (2)
Đối phó với loại người này, nếu ngươi yếu đuối thì hắn sẽ trở nên mạnh mẽ nhay, tỏ ra yếu kém chỉ làm cho đối phương giẫm đạp lên mặt mũi mình mà thôi.
Chỉ có mạnh hơn hắn thì mới có thể đổi lại được sự tôn trọng mà mình xứng đáng nhận được.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là phải có chỗ dựa vững chắc.
Lý Nhiên cười hì hì nói.
- Thanh Lam sư tôn, thật may mắn khi có ngươi ở đây.
Có người hậu thuẫn cảm giác thật tuyệt làm sao!
Đầu bên kia của hồng tuyến, Dịch Thanh Lam truyền âm hồi đáp.
- Với tính cách của Thịnh Diệp, hắn ta sẽ không dễ dàng động đến ngươi đâu, vừa rồi hẳn chỉ là uy hiếp một chút mà thôi.
Sau đó, nàng ta lại lạnh lùng nói.
- Nếu như hắn ta thực sự có can đảm đánh chủ ý tới ngươi, bần đạo không ngại đổi một chủ nhân mới cho giang sơn này đâu.
Giọng nói ẩn chứa một luồng sát khí lạnh lùng và dữ tợn.
Lý Nhiên sửng sốt một chút.
Thanh Lam sư tôn tính tình bình tĩnh, đạm nhiên, hiếm khi mà nóng giận như vậy.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng hắn.
- Thanh Lam, ngươi đối với ta thật tốt.
Đây chính là cảm giác ăn bám ư?
Cũng hơi thơm đấy chứ!
- Nghịch đồ, ngươi không được phép gọi bần đạo như vậy.
Giọng điệu của Dịch Thanh Lam rất ngượng ngùng, dù cách một sợi hồng tuyến nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đang ửng hồng của nàng ta.
Nhịp tim của Lý Nhiên tăng nhanh, hắn ôn nhu nói.
- Thanh Lam sư tôn, đệ tử muốn gặp ngươi.
Hồng tuyến bên kia im lặng một chút, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Tiểu tặc, bần đạo cũng rất nhớ ngươi.
Hai người cách xa nhau vạn dặm nhưng lại thần giao cách cảm, tâm ý tương thông.
Đây là một loại cảm thụ rất kỳ diệu.
Đúng lúc đang tình ý dào dạt, Dịch Thanh Lam đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy.
Nàng nghi ngờ hỏi.
- Vừa nãy ở trên liễn xa, ngươi nói rằng hai vị công chúa đối đãi chân thành với ngươi… Lời này là có ý gì?
Lý Nhiên.
- !!!
Lúc đó quên khép màng nên những lời này đã bị Thanh Lam sư tôn nghe được!
Chuyện này nói ra rất dài dòng, trong chốc lát hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy hắn ấp úm, Dịch Thanh Lam chợt hiểu ra và nói.
- Thảo nào Thịnh Diệp lại đột nhiên gây phiền phức cho ngươi, hoá ra ngươi xuống tay với công chúa nhà người ta, mà còn đến tận hai người.
Lý Nhiên nhức đầu.
- Nói đúng ra là các nàng tấn công ta.
Dịch Thanh Lam.
- ...
Nàng ta im lặng một hồi, buồn bã nói.
- Cho nên ngươi để bần đạo giúp đỡ là vì muốn được ở cùng với nữ nhân khác ư?
Lý Nhiên sửng sốt, vội vàng giải thích.
- Thanh Lam sư tôn, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Thật ra là có một mụ điên chuốc rượu ta.
- Thể chất của ngươi như vậy còn có thể uống say sao?
Dịch Thanh Lam tủi thân nói.
- Tiểu tặc hoang đường, bần đạo không muốn để ý đến ngươi nữa.
Nói xong liền đóng cửa thần thức lại.
Mặc cho hắn có hô hoán như thế nào cũng không có bất kỳ sự hồi đáp lại.
Lý Nhiên đột nhiên chết lặng.
Thôi xong rồi, xem ra Thanh Lam sư tôn tức giận thật rồi!
Hắn không có ý lợi dụng nàng ta để tán tỉnh, chỉ là chuyện này quá bất ngờ, không biết phải giải thích như thế nào cho nàng ta hiểu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lý Nhiên nhìn sợi hồng tuyến trên cổ tay.
- Xem ra chỉ có thể dùng chiêu đó, thật xin lỗi Thanh Lam sư tôn.
Trên đỉnh núi Bạch Văn Phong, vẻ mặt của Dịch Thanh Lam vô cùng phẫn nội, trong đôi mắt của nàng ta cũng đầy oán hận.
- Nghịch đồ, kết cấu với nữ nhân khác làm bậy còn chưa tính, giờ còn bắt bần đạo giúp hắn ổn định sự tình lại ư?
- Bần đạo biết hắn có nữ nhân bên ngoài, nhưng thậm chí đến cả công chúa hắn còn không buông tha, hơn nữa đến tận hai người.
- Thật sự là chết mà!
Dịch Thanh Lam hạ quyết tâm, ngày hôm nay có nói gì cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Lúc này, cơ thể nàng ta đột nhiên đông cứng lại, mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng lên, từng đợt rung động như thuỷ triều đánh tới.
- Lại dùng chiêu này với bần đạo.
Nàng ta hận đến nghiến răng nhưng không thể làm gì khác hơn là yên lặng chịu đựng.
Nén nhang đã tàn, Lý Nhiên căn bản không hề có ý dừng lại.
Trán Dịch Thanh Lam lấm tấm mồ hôi, cảm giác linh hồn của mình đang run rẩy.
Cuối cùng nàng ta không thể chịu đựng được nữa, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở thần thức ra lần nữa, căm hận nói.
- Nghịch đồ, ngươi có thôi đi không.
Lúc này Lý Nhiên mới chịu dừng lại, thận trọng nói.
- Thanh Lam sư tôn, đệ tử chỉ muốn giải thích cho ngươi hiểu.
Dịch Thanh Lam lạnh nhạt nói.
- Bần đạo không muốn nghe.
Lý Nhiên gãi đầu nói.
- Sư tôn, đây là hiểu làm mà thôi.
Dịch Thanh Lam không nói một lời.
- Thanh Lam?
- ...
- Tiểu bảo bối, cục cưng bé nhỏ, Lam Lam Tiểu Quai Quai?
Dịch Thanh Lam không thể nhịn được nữa, nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
- Ngươi, ngươi gào cái gì hả, bần đạo thực sự sắp nổi điên lên với người rồi đây.
Lý Nhiên nghiêm túc nói.
- Đệ tử yêu thích sư tôn mà, làm sao có thể chọc giận sư tôn được chứ?
Dịch Thanh Lam che đôi má nóng bừng.
- Bần đạo phải làm sao với tên nghịch đồ nhà người đây?