Chương 406. Lý Thánh Tử miễn cưỡng ăn cơm chùa!
Thịnh Diệp không thèm để ý hắn.
Bản thân mình lại bị cái tên nhóc con vắt mũi chưa sạch (*) này nắm chặt trong tay, trong lòng hắn ta khó tránh khỏi có chút buồn bực cùng thất bại.
(*) câu gốc là 黄毛小子: Hoàng mao tiểu tử: hoàng mao là tóc vàng, chỉ màu tóc vàng nâu của trẻ con chưa trưởng thành. Cụm này mang ý đùa cợt, khinh thường ai đó quá trẻ con, non nớt. Ở đây mình Việt Hóa lại.
Lý Nhiên đi tới trước cửa kiệu nhưng không lập tức đi xuống.
Hắn trầm mặc một lát rồi nói:
- Hai vị công chúa tâm tư đơn thuần, dùng sự chân thành và nhiệt tình để đối đãi ta, ta mãi mãi cũng sẽ không làm thương tổn các nàng, điểm ấy ngươi có thể yên tâm.
Cổ họng của Thịnh Diệp hơi động đậy, khó hiểu nói:
- Vì sao ngươi lại nói lời này với trẫm?
Đây cũng không giống với phong cách hành sự của Lý Thánh Tử chút nào.
Lý Nhiên nhẹ giọng nói:
- Lời này không phải nói với Hoàng đế, mà là ta đang bàn giao và đưa lời hứa hẹn cho một vị phụ thân.
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi xuống cổ kiệu.
Thịnh Diệp giật mình.
Hắn ta ngơ ngác ngồi trên ghế, hồi lâu sau cũng vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Không biết qua bao lâu, con ngươi lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
- Tên Lý Thánh Tử thật đúng là một người thú vị.
Cuối cùng hắn ta cũng đã hiểu được vì sao nữ nhi của mình lại yêu thích nam nhân này như vậy.
Đột nhiên, Thịnh Diệp bỗng nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hắn ta trong nháy mắt đã xụ xuống.
- Không đúng, cái gì gọi là hai vị công chúa? Một Tri Hạ còn chưa đủ, ngay cả An Ức mà hắn cũng không buông tha nữa sao? Đã đạp một con ngựa còn muốn ăn luôn cật sao!
Trong Long Liễn, Thịnh Diệp vô cùng giận dữ.
- Uổng cho ta vừa rồi còn hơi xúc động, hoá ra tên tiểu tử này đang lừa ta ư!
- Suýt chút nữa là bị lừa rồi!
Hắn ta đứng dậy bước ra khỏi kiệu, nhìn ngó xung quanh.
- Lý Nhiên, hắn đâu rồi?
Hắc Giáp Thị Vệ trả lời.
- Lý Thánh Tử chạy trốn khi vừa leo xuống từ trên liễn xa, hiện tại không biết đã đi về hướng nào.
Thịnh Diệp.
- ...
Hắc Giáp Thị Vệ dò hỏi.
- Bệ hạ, người muốn bắt người lại sao?
- Thôi không cần đâu.
Thịnh Diệp xoa xoa ấn đường.
- Đi thì đi đi, cho dù có bắt lại được thì ta cũng không làm gì được hắn.
Hắn ta nói với nụ cười gượng gạo trên khoé miệng.
Vốn dĩ hắn ta muốn hạ bệ Lý Nhiên, thế nhưng từ đầu đến cuối đều bị tên thiếu niên này dắt mũi. Trong lòng ngoại trừ phiền muộn ra vẫn còn có một chút bất lực.
Thịnh Diệp là Nhân Hoàng, lại là Đế Cấp Đại Năng.
Một tên Phân Thần Cảnh nhỏ nhoi trong mắt hắn ta chẳng qua cũng chỉ như con ong cái kiến mà thôi.
Nhưng Lý Nhiên lại không giống thế.
Xuất thân của tên nhóc này thực sự quá phức tạp, một chút bất cẩn có thể sẽ ảnh hưởng đến cơ nghiệp của Thịnh Diệp.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, Thịnh Diệp đã cân nhắc việc xuống tay với Lý Nhiên.
Ám sát, hạ độc, giam lỏng, huỷ bỏ tu vi, cắt đứt Tiên Lộ, nhưng cuối cùng đều bị chính hắn ta gạt bỏ.
Như Lý Nhiên đã nói, hắn ta không đủ khả năng để liều lĩnh như thế.
Nếu không thể giết, vậy phải mượn hơi thôi.
Do đó hắn ta sẵn sàng mở ra kho báu ra để hắn lựa chọn và gửi tặng những món vật báu đến Lý gia, thậm chí trong đầu còn nghĩ đến việc làm thông gia nữa.
Nhưng Lý Nhiên thì sao?
Chiếm hết tiện nghi rồi, nhưng lại không hề tỏ một chút thái độ nào, thậm chí còn có ý định chiếm luôn hai vị công chúa.
- Đoạt đi tiểu áo bông của trẫm, giờ còn muốn cưỡi lên đầu trẫm luôn hay sao?
Thịnh Diệp chưa bao giờ kìm nén như vậy cả.
Thực sự mà nói, cho dù là xuất thân, địa vị, tài năng hay tính cách ra sao thì Lý Nhiên vẫn là người ưu tú nhất mà hắn ta từng gặp qua.
Kết duyên với một đứa con gái của hắn ta thì quá là hợp lý.
Nhưng cả hai đứa thì lại là một chuyện khác rồi!
Người nào lớn, người nào nhỏ?
Mặt mũi của Thịnh Diệp sẽ truyền về đâu?
- Hơn nữa với lệnh cấm của U La Điện thì phải làm sao đây? Lý Nhiên lại không mảy may đoái hoài đến như vậy, chẳng lẽ Lãnh Vô Yên đã đổi ý cho phép các môn đệ kết hôn rồi hay sao?
- Nhưng gần đây cũng không nghe thấy tin tức gì cả.
Thịnh Diệp rơi vào trầm tư.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, hắn ta lắc đầu.
- Thôi bỏ đi, Sở Linh Xuyên vẫn còn đang ở trong cung, cứ xem chừng nàng ta đi đã.
- Hây, thật khó cho ta quá rồi.
Thịnh Diệp thở dài, xoay người đi vào Long Liễn.
- Khởi giá hồi cung thôi.
- Vâng.
Hắc Giáp Thị Vệ lên tiếng trả lời.
Liễn xa vọt lên cao rồi phi vút về hướng hoàng cung.
Trong nháy mắt, Lý Nhiên đã gần về đến Lý gia.
- Hừm, lại còn muốn ra oai phủ đầu với ta ư?
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Một chút tâm tư này của Thịnh Diệp, hắn đã sớm nhìn thấu rồi.