Chương 411. Lý Vô Thường: Ta quen thân với ngươi lắm sao? (2)
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Lai lịch gì thì ta không biết, nhưng thực lực quả thật là rất mạnh, hơn nữa còn là một tửu quỷ rượu không rời tay nữa.
- Rượu không rời tay?
Chân mày của Lý Vô Thường bắt đầu hơi nhíu lại.
- Ngoại trừ cái đó ra, nàng ta còn có gì đặc thù nữa không?
Lý Nhiên một bên vừa hồi tưởng, một bên lại tỉ mỉ hình dung một phen.
Lý Vô Thường nghe xong thì giật mình.
- Dung mạo xinh đẹp, khí lực cực đại, rượu không rời tay, hai chân trần… sao càng nghe lại càng giống như Sở Kiếm Thủ kia vậy?
- Nhưng đã bao nhiêu năm nàng ta không hề đặt chân đến Trung Thổ, sao lại đột nhiên đi tới Vô Ương Thành chứ?
Lúc này, Lý Nhiên bỗng nghĩ tới điều gì đó, hắn nói:
- Đúng rồi, nàng ta còn rót rượu cho ta nữa kia, rượu kia tên là cái gì mà Lạc Phàm Trần, ta uống chưa được mấy ngụm là đã say lăn quay rồi.
- Lạc… Lạc Phàm Trần?
Lý Vô Thường bỗng nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn hắn.
Không sai, chính là nàng ta!
Mụ điên trong miệng Lý Nhiên chính là người đứng đầu Vạn Kiếm, Sở Linh Xuyên.
Đây chính là đại năng đỉnh cấp Kiếm Trảm Tinh Thần, là một tên cuồng bạo lực dám đuổi theo Thịnh Diệp!
Sao tiểu tử này lại đắc tội nàng rồi?
Lý Vô Thường vội vã cuống cuồng mà nói:
- Tiểu tử, rốt cuộc là ngươi đã làm cái gì rồi? Sao lại chọc đến nàng ta chứ hả?
- Ta cũng đâu có làm gì đâu…
Lý Nhiên kể lại chuyện đã xảy ra ở hoàng cung, tóm tắt một cách đơn giản rõ ràng.
Lý Vô Thường hoàn toàn hóa đá.
- Ngươi đang nói, ngươi không chỉ che miệng của nàng ta mà còn nắm lấy mắt cá chân của nàng, đè nàng ta xuống dưới thân?
Lý Nhiên gật đầu:
- Thật là đáng tiếc! Chỉ thiếu chút nữa thôi là ta đã có thể vung một quyền nện lên trên mặt nàng ta rồi.
- ...
Lý Vô Thường nuốt một ngụm nước bọt, da đầu tê dại một hồi.
- Thiếu chút nữa là ngươi đã mất mạng luôn rồi!
Lão ta thận trọng hỏi:
- Ngươi không có đề cập đến lão phu với nàng ta đó chứ?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Không có.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Vô Thường thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nhiên vỗ vỗ bờ vai của lão ta.
- Lão đầu, tôn tử của ngươi cũng bị người ta đánh luôn rồi, thế mà ngươi không giúp ta đánh lại hay sao?
Trên tráng Lý Vô Thường bắt đầu nổi gân xanh.
Đánh lại?
Muốn mạng của lão tử thì ngươi cứ nói thẳng đi!
Lão ta quả quyết lắc đầu rồi nói:
- Không có hứng thú, ta với ngươi quen thân lắm sao?
Lý Nhiên:
- Hả?
Lý Vô Thường lau mồ hôi lạnh, lão ta dặn dò:
- Lão phu đi ra ngoài tránh vài ngày trước, nếu như nàng ta có hỏi tới thì ngươi cứ nói là không biết ta… thôi bỏ đi, ngươi cứ nói là ta đã chết rồi đi.
Lý Nhiên:
- Sao cơ?
- Phỏng chừng thời gian của ngươi cũng không còn lại bao nhiêu nữa, có muốn ăn thứ gì thì cứ ăn đi.
- ...
- Ngươi nói nàng ta chính là Sở Linh Xuyên?
Vẻ mặt Lý Nhiên ngơ ngác.
Ngàn vạn lần hắn cũng không nghĩ tới con mụ điên không nói lý kia lại đúng thật là chưởng môn của Vạn Kiếm Các. Được xưng Vạn Kiếm Chi Chủ Sở Linh Xuyên!
- Chẳng trách thực lực của nàng ta lại mạnh như vậy, còn dám không thèm để Thịnh Diệp vào trong mắt. Nếu như nàng ta là Sở Linh Xuyên thì tất cả mọi chuyện đều hợp lý rồi…
Đây chính là bá chủ một đời của Kiếm Trảm Tinh Thần, là Vạn Kiếm Chí Tôn của Tửu Kiếm Vô Song trong truyền thuyết.
Hơn nữa còn có người nói người này hành sự cực kỳ bá đạo, cực kỳ vô lý, trình độ không thua kém gì so với Lãnh Vô Yên cả.
Lý Nhiên cau mày nói:
- Lý lão đầu, ngươi xác định không đoán sai đó chứ?
Sư tôn cũng đã từng nói tên Sở Linh Xuyên kia mặt xanh nanh vàng, xấu xí và hung ác tới cực điểm.
Nhưng nữ nhân đã đánh hắn kia tuy là tràn ngập mùi rượu khắp người, nhưng dáng dấp xinh đẹp, tư thế hiên ngang, tuyệt đối được xem như là một mỹ nhân.
Lý Vô Thường lau mồ hôi lạnh.
- Dựa theo sự miêu tả của ngươi thì chắc chắn đến tám chín phần mười rồi. Người đồng thời rất phù hợp với những điều kiện kia, ta thực sự không nghĩ ra được người thứ hai nữa.
- Hơn nữa Lạc Phàm Trần là tiên nhưỡng hiếm thấy, có người nói đó chính là thứ trong tay Sở Linh Xuyên.
Liên kết những đặc điểm này lại với nhau, gần như thân phận đã như ván đã đóng thuyền rồi.
Lý Vô Thường tiếp tục nói:
- Sở Linh Xuyên hành sự nổi tiếng là bá đạo, cho đến trận đại chiến Chính Ma kia kết thúc thì mới dần dần trở nên khiêm tốn lại một chút.
Vừa nói, lão ta vừa kỳ quái mà đánh giá Lý Nhiên.
- Chẳng qua là ngươi đã đắc tội với nàng ta, thế mà lại còn có thể sống sót trở về được, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của lão phu.
- ...
Lý Nhiên gãi đầu.
- Có thể là bởi quan hệ của sư tôn ta?
- Cũng có thể.
Lý Vô Thường gật đầu.
- Muốn nói người duy nhất mà nàng ta kiêng kỵ thì đó phải là Lãnh Vô Yên.
Năm đó Sở Linh Xuyên khiêu chiến từng cái tông môn đỉnh cấp, chỉ khi đến phiên U La Điện thì vừa đúng lúc đại chiến Chính Ma bạo phát.