Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 422. Nữ nhân xấu xa, dám bẫy ta?

Chương 422. Nữ nhân xấu xa, dám bẫy ta?


Các tu hành giả đều đơ ra.
Lý Nhiên là một kẻ điên, không sai một chút nào đâu.
Thủ Tịch của Chính Đạo Tứ Thái Tông, chỉ có Thích Không Hòa Thượng là thoát nạn được, những người khác đều bị hắn chèn ép.
Nếu nói về độ điên cuồng thì sợ rằng trong những người trẻ tuổi, không một cái có thể vượt được hắn.
Thế nhưng nữ nhân trên võ đài kia thì khác. Đó là Vạn Kiếm Chi Thủ của Vạn Kiếm Các, Sở Linh Xuyên. Đó là Siêu Cấp Đại Năng đứng ngang hàng với Lãnh Vô Yên, Trần Ôn Đạo. Đến cả ba người Độ Kiếp đỉnh phong thì cũng chỉ là con tép riu trong mắt nàng ta thôi.
Vậy mà Lý Nhiên lại dám cãi lại nàng ta, tên này có hơi quá rồi đấy.
- Lý Thánh Tử, ngươi điên rồi sao?
- Đó là Đế Cấp đấy, nàng ta có thể tiêu diệt ngươi chỉ bằng một ý nghĩ thôi đấy. Sở Kiếm Thủ tuy là người của Chính Đạo nhưng không phải dạng vừa đâu.
- Đại năng chết trong tay nàng ta không hề ít hơn số người chết trong tay Lãnh Vô Yên đâu.
- Nghe nói đến cả Sát Sinh Đạo Nhân gặp nàng ta cũng phải tránh đường đấy.
- Xong rồi, lần này Lý Nhiên chết chắc rồi.
Những tu hành giả ở phía dưới bắt đầu bàn luận.
Có người đầy vẻ lo lắng, có người thì lại mừng thầm vì thấy hắn gặp họa. Bởi vì lập trường khác nhau nên suy nghĩ của mọi người cũng khác nhau, thế nhưng điều này thì đều được mọi người công nhận.
Lý Nhiên đang muốn đâm đầu vào cái chết đây mà.
Trên võ đài, Bạch Tương Dạ giơ ngón cái lên, nói.
- Lý Thánh Tử, ngươi đúng là một hảo hán.
Nói xong hắn ta tránh thật xa ra, chỉ sợ máu bắn lên người mình.
Còn Phùng Vạn Giang thì lại hưng phấn vô cùng, khóe miệng hắn ta cong lên, cười đểu.
Thích Không Thiền Sơ thì ngồi ngây ra trên ghế, dường như hắn ta vẫn chưa thoát khỏi cú sốc Thủ Tịch bị đá bay đi.
Chỉ có Lâm Lang Nguyệt và Tần Như Yên vẫn đứng bên Lý Nhiên thôi. Ánh mắt của hai nữ nhân này kiên định vô cùng, nắm thật chắc tín vật của tông môn trong tay, chuẩn bị cầu cứu tông môn bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của Sở Linh Xuyên lạnh lùng vô cùng.
Phải qua một lúc lâu sau hắn mới nói.
- Lý Thánh Tử, ngươi muốn cạnh tranh công bằng thế nào.
Lý Nhiên nhẹ nhàng nói.
- Đương nhiên là làm theo quy tắc thông thường rồi.
- Ba tông môn còn lại đã bỏ cuộc rồi, bây giờ chỉ còn U La Điện và Vạn Kiếm Các thôi, mà gia nhập vào tông môn nào thì cũng nên để Thẩm Nịnh tự chọn.
Sở Linh Xuyên hơi cau mày. Nàng ta không biết mối quan hệ giữa Thẩm Nịnh và Lý Nhiên thế nào, nhưng nghe giọng điệu của Lý Nhiên thì hình như hắn rất chắc chắn. Nàng ta không muốn mạo hiểm.
Một Đế Cấp, một Phân Thần, người bình thường cũng biết nên chọn thế nào mà. Thế nhưng Thẩm Nịnh chỉ là một đứa bé, nó đâu hiểu cảnh giới, địa vị là gì chứ?
Hơn nữa tên này trông lại còn ưa nhìn, rất được các cô nương yêu thích, không biết hắn đã chuẩn bị điều gì.
Lý Nhiên nghe vậy thì cười.
- Ban nãy nhiều đứa trẻ còn nhỏ hơn nàng mà sao không thấy Sở chưởng môn lên tiếng, bây giờ thấy thiên tài nên đòi quyết định hộ nàng sao?
Sở Linh Xuyên không biết nói gì.
Nàng ta cũng biết những lời mình nói không được có lý lắm.
Lý Nhiên nhìn về phía triều đình chấp sự.
- Ngươi còn đợi gì nữa?
Triều đình chấp sự run rẩy, lưng áo bị mồ hôi thấm ướt, hắn ta chẳng dám nói chuyện.
Hai người này có ai là hắn ta đắc tội nổi đâu.
Bầu không khí như ngưng đọng lại.
Lúc này Thịnh Tri Hạ đứng lên, nói.
- Lý Thánh Tử nói không sai, nên để Thẩm Nịnh tự chọn.
Sở Linh Xuyên quay người lại, cau mày nói.
- Thịnh công chúa, ngươi có ý gì thế?
Thịnh Tri Hạ dõng dạc, nói.
- Thành Tiên Đại Hội là do Thịnh tộc tổ chức, quy tắc cả trăm năm nay chưa bao giờ đổi, Sở Kiếm Thủ tuy là chí tôn nhưng cũng phải thực hiện theo quy tắc chứ đúng không?
Sở Linh Xuyên lạnh lùng nói.
- Ý ngươi là ta không biết quy củ phép tắc gì sao?
Các tu hành giả quay sang nhìn nhau.
Hoàng tộc mà lại đứng về phe Lý Nhiên, công khai đối đầu với chưởng môn Vạn Kiếm Các sao? Điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Trên tầng mây, Thịnh Diệp ôm mặt.
- Đúng là tạo nghiệp mà.
Hi vognj Sở Linh Xuyên đừng có nổi điên thôi.
Bầu không khí ở đó ngày càng nặng nề. Sở Linh Xuyên hơi cau mày, ánh mắt có vẻ tức giận.
Thiên tài là người may ra thì gặp được chứ cầu cũng chẳng được, hơn nữa đây còn là thể chất Đạo Võ Song Ty hiếm có, nàng ta chắc chắn sẽ không từ bỏ tiểu cô nương này đâu.
Nếu không thì việc tạo ra đồ đệ giỏi hơn, vượt xa Lý Nhiên sẽ còn khó khăn hơn.
Nàng ta nghĩ một chút rồi truyền âm cho Lý Nhiên.
- Tên tiểu tử, nhường nha đầu này cho ta, chuyện lúc trước ta sẽ không truy cứu nữa.
Lý Nhiên hừ nhẹ một tiếng, truyền âm.
- Ngươi đã đánh ta liên tục bốn canh giờ đấy, người nói lời này là ta mới phải.
Sở Linh Xuyên gằn giọng, nói.
- Thế nhưng ngươi đã nắm được cổ chân của ta, lại còn cù ta nữa. Chưa bao giờ có ai dám động vào ta.
Nàng ta không nói tiếp được nữa, gương mặt đỏ lên trông thấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất