Chương 425. Sở Linh Xuyên nghẹn khuất, Vương Bát Đản đáng ghét!
Rõ ràng có ánh nắng tươi sáng trên đỉnh đầu nhưng vào giờ phút này, cái bóng của tất cả mọi người đều biến mất không tìm thấy tăm hơi gì!
Trong không khí vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Sở Linh Xuyên, bổn tọa cho ngươi chút thể diện mà người dám làm thế này sao?
Sở Linh Xuyên giật mình, giọng nói có chút căng lên
- Lãnh, Lãnh Vô Yên?
Ở sâu trong những đám mây.
Bắp chân Thịnh Diệp có chút co rút, trong mắt tràn đầy sự hoảng loạn và kinh sợ.
- Đây không phải là Đăng Tiên Đại Hội sao? Tại sao lại thành như thế này?
- Việc này không có liên quan gì đến trẫm…
...
Bùm!
Lý Nhiên lại bay lên trời lần nữa, quang mang tam sắc hồng, đen và trắng trên người đan vào nhau.
Tam Đế Đạo Tắc gia thân, thiên địa biến sắc, Nhật Nguyệt Vô Quang!
Khuôn mặt anh tuấn của hắn không chút cảm xúc, mái tóc đen hoàn toàn bị nhuộm đỏ, trong mắt đã không còn con ngươi nữa.
Mắt trái màu trắng rực sáng giống như ban ngày, mắt phải u ám thâm thúy giống như màn đêm.
Mái tóc màu đỏ cuồng vũ, uy áp tung hoành!
Lúc này, hắn giống như một thiên thần!
Hô hấp của Sở Linh Xuyên bị kìm hãm, linh lực cả người trong nháy mắt bị phong tỏa, cho dù nhấc một ngón tay cũng không làm được!
Phong Thủy luân chuyển.
Lần này người bị uy áp đấu đá nên không thể động đậy đã đổi thành nàng ta!
Lý Nhiên từ từ bay đến trước mặt nàng ta, đôi mắt yêu dị lạnh nhạt nhìn kỹ nàng ta.
Không hiểu sao Sở Linh Xuyên có chút khẩn trương, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Lý Nhiên trầm mặc không nói lời nào rồi từ từ nâng tay phải lên.
Sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, hắn hung hăng quất vào mông nàng ta!
Bộp!
Thanh sam run rẩy!
Sở Linh Xuyên:
- ...
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Linh Xuyên trợn tròn, không thể tin nổi nhìn Lý Nhiên.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi lại dám...
Chẳng lẽ tên gia hỏa này phát điên rồi sao?
Mà Lý Nhiên lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn lại giơ tay lên cao rồi đánh thêm một phát nữa!
Bộp!
- Ta nhất định phải giết chết ngươi!
Bộp!
- Dừng tay lại, Vương Bát Đản!
Bộp!
- Đừng, đừng đánh nữa…
Bộp!
- ...
Sở Linh Xuyên xấu hổ và giận dữ gần chết, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng rồi trừng mắt nhìn Lý Nhiên với ánh mắt căm hận.
Bộ dáng kia giống như chỉ hận không thể nghiền nát hắn thành thịt!
Nhưng nàng ta là đại năng Đế Cấp, Vạn Kiếm Chi Chủ, một trong những tồn tại mạnh mẽ nhất ở Hạo Thổ.
Nàng ta chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy.
Tuy nhiên khi suy nghĩ kỹ một chút thì nhận ra dường như kể từ ngày nhìn thấy Lý Nhiên lần đầu tiên, nàng ta phải chịu khuất nhục không ít lần...
- Tên Vương Bát Đản này!
May mắn là tất cả mọi người đều nằm sấp trên mặt đất, không có cách nào ngẩng đầu lên khi ở trước mặt uy áp của Đại Đế nên không nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này, nếu không... Nàng ta thật sự không còn chút mặt mũi làm người nào!
Thật ra Lý Thánh Tử cũng không hề cố ý.
Đạo tắc của ba vị đại đế gia thân, thần thức của hắn gần như lập tức tiêu tán trong nháy mắt nên bất cứ một hành động nào cũng hoàn toàn dựa vào bản năng và tiềm thức.
Mà suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu hắn trước khi hắn mất đi ý thức chính là được đánh nàng ta thật mạnh…
Vốn dĩ đây chỉ là một câu thổ tào (*) nhưng lại trở thành chấp niệm trong tiềm thức.
(*): 吐槽 (thổ tào): chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau được sử dụng khá nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
Hơn nữa vào giờ phút này chuyện đó đã thật sự xảy ra.
Ngay lúc này trong không khí vang lên một tiếng hô khẽ.
- Tiểu tặc, tại sao ngươi có thể đánh vào nơi đó chứ!
Sau đó lại có một giọng nói tức giận vang lên.
- Nghịch đồ, không cho phép ngươi đụng đến nữ nhân khác!
Thế nhưng Lý Nhiên cũng không có phản ứng gì.
Tay phải lần thứ hai thật cao vung lên, Sở Linh Xuyên khẩn trương nhắm mắt lại.
Tam Đế Đạo Tắc gia thân, tên gia hỏa này chỉ tùy tiện xuất thủ cũng mang đạo vận, đánh vào thì trên người đều đau rát...
Lúc này Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam mới ý thức được rằng hắn đang không có ý thức.
Vội vàng kéo đạo tắc của bản thân ra.
Quang mang trong đôi mắt Lý Nhiên tiêu tán đi, Thần Thức bị đặt ở một góc lại chiếm giữ Thức Hải lần nữa, cả người từng bước khôi phục lại sự trong sáng.
Hắn dụi dụi con mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt.
- A, ta đã chạy lên trên đài lúc nào vậy... Con mụ điên, tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy chứ?
Chỉ thấy khuôn mặt Sở Linh Xuyên đỏ lên, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, đôi mắt đầy chăm hận nhìn chằm chằm hắn.
Bộ dạng cắn răng nghiến lợi của nàng ta giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!
- ...
Lý Nhiên vò đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Mà Sở Linh Xuyên thấy hắn giơ tay lên thì theo phản xạ có điều kiện đưa che tay về phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nói:
- Ngươi, ngươi tính làm gì?