Chương 426. Sở Linh Xuyên nghẹn khuất, Vương Bát Đản đáng ghét! (2)
Lý Nhiên:
- Hả?
Dường như phản ứng này có điểm gì đó không đúng.
Sau khi Đại Đế Đạo Tắc tiêu tán thì luồng uy áp bàng bạc trong không khí cũng tan biến sạch sẽ.
Lúc này những nhóm tu hành đang nằm sấp trên mặt đất rốt cuộc cũng có thể đứng dậy.
Bọn họ nhìn thấy hai người đang giằng co trên đài thì đột nhiên có chút không hiểu gì.
- Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
- Không biết, ta chỉ thấy vừa rồi Sở Kiếm Thủ trấn áp Lý Nhiên nhưng sau đó lại nằm trên mặt đất…
- Vừa rồi là uy áp gì vậy? Quả thật nhanh đến mức có thể nghiền nát ta!
- Nhưng tại sao Lý Thánh Tử lại không bị làm sao cả?
- Không chỉ không có việc gì mà còn giống như đang chiếm thế thượng phong?
- Tại sao ta lại có cảm giác Sở Kiếm Thủ đang có chút luống cuống...
...
Tất cả mọi người thấp giọng bàn luận.
Sở Linh Xuyên thật sự đang luống cuống.
Giọng nói của Dịch Thanh Lam truyền xa vạn dặm vang lên bên tai nàng ta.
- Sở Kiếm Thủ, ngươi thân là chưởng môn của Vạn Kiếm Các nhưng lại ngang nhiên xuất thủ với tông môn thân truyền, hay là do ngươi muốn khơi dậy chính ma đại chiến sao?
- Hơn nữa Lý Thánh Tử là quý khách của Bạch Vân Phong nên không phải là người ngươi có thể động tới, tốt nhất đừng làm cho bần đạo phái đến Vân Kiếm Đảo tìm ngươi!
Sở Linh Xuyên:
- ...
Sau đó, giọng nói của Lãnh Vô Yên lại vang lên bên tai:
- Sở Linh Xuyên, có phải bổn tọa không cho ngươi chút thể diện nào hay không?
- Giữa các đệ tử có ẩu đả như thế nào thì bổn tọa cũng không quản đến nhưng nếu như ngươi còn dám xuất thủ với đồ nhi của bổn tọa...
- Bổn tọa không chỉ sẽ chém chết ngươi mà còn có thể xóa bỏ toàn bộ Vạn Kiếm Các, Vân Kiếm Đảo chắc chắn sẽ bị đánh chìm mà tan biến ở trên Đông Hải!
Sở Linh Xuyên:
- ...
- Người nào ra tay với hắn rồi hả?
Trong lòng nàng ta vô cùng ủy khuất.
Trước kia giữa các tông môn đỉnh cấp có một ước định đã trở thành quy tắc.
Đế Cấp không giết thân truyền.
Môn hạ đệ tử đả sinh đả tử cũng không đáng kể.
Nhưng Đế Cấp không thể tùy tiện ra tay, hơn nữa không thể giết hại chưởng môn thân truyền, bằng không sẽ bị coi là đang khai chiến với tông môn!
Nếu không... Tông môn xuất hiện một thiên tài thì Đế Cấp của các tông môn còn lại sẽ trực tiếp xuất thủ xóa bỏ nên tất cả mọi người cũng không muốn phát triển.
Đây cũng là lý do tại sao các tông kiêng kỵ Lý Nhiên như vậy và cũng là nguyên nhân mà từ đầu đến cuối không có đại năng xuất thủ.
Ngay cả trưởng lão của Thần Đạo Cung cũng cần tạo ra lý do hợp lý, bằng không cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ.
Cho nên cho dù Sở Linh Xuyên có hận Lý Nhiên thì cũng chưa từng động sát tâm với hắn.
Vừa rồi cũng chỉ là dùng uy áp để giữ chân đối phương mà thôi, nửa điểm sát tâm cũng không có.
Kết quả lại ngoài ý muốn kích phát đến Thông Linh Ngọc.
Đạo tắc của hai vị Đại Đế giao phong, Lý Nhiên mượn một cơ hội thở dốc để nối hồng tuyến trên cổ tay...
Sau đó những chuyện đã xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai người.
- Ta chỉ không làm cho hắn nhúc nhích, mà hắn lại đánh ta... Sau đó hai xú nữ nhân này còn muốn uy hiếp ta!
Sở Linh Xuyên cảm giác lồng ngực vô cùng khó chịu.
...
Lúc này, vị chấp sự triều đình run rẩy nói:
- Cái kia... Chúng ta còn muốn tiếp tục hay không?
Lý Nhiên gật đầu.
- Đương nhiên phải tiếp tục, cũng coi như U La Điện ta một cái.
- Được rồi.
Vị chấp sự triều đình nuốt một ngụm nước bọt.
- Hiện tại hai bên có ý định chính là U La Điện và Vạn Kiếm Các.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Nịnh.
- Thẩm Nịnh, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi, ngươi sẽ lựa chọn tông môn nào?
Ở trước mắt bao người, Thẩm Nịnh di chuyển, chạy tới trước mặt Lý Nhiên.
Bàn tay nhỏ cầm lấy ngón tay của hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta lựa chọn Lý Nhiên ca ca.
- ...
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Lý Nhiên khom lưng ôm lấy nàng, cười híp mắt nói:
- Hảo hài tử, sau này ở với ca ca thì đảm bảo ngươi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.
- Được.
Thẩm Nịnh gật đầu, khôn khéo nói:
- Về sau theo ca ca ăn Hương Hương.
Quả thật bộ dạng khả ái kia có thể khiến cho lòng người thay đổi.
Sở Linh Xuyên siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.
Không ngờ nàng ta đã tới đây một chuyến như thế, không chỉ phải tay không đi về mà còn bị đánh mấy phát không công?
Hơn nữa ba Độ Kiếp đỉnh phong kia cũng là bị nàng ta đuổi đi nên chuyện này chẳng phải là thay Lý Nhiên dọn sạch trở ngại sao?
- Tức chết ta rồi!
Trong lòng nàng ta nghẹn khuất muốn chết.
Nhưng cũng không có kế nào khả thi nên chỉ có thể căm tức giẫm một cước.
- Lý Nhiên, hai ta chưa xong đâu!
Đột nhiên đất rung núi chuyển một hồi, Vấn Đạo Đài sụp xuống trong nháy mắt!
Mà trong trời đất đầy tro bụi cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng ta nữa.
Vị chấp sự triều đình rất vất vả ổn định thân hình, cao giọng nói:
- Thẩm Nịnh bái nhập U La Điện môn hạ, chúc mừng Lý Thánh Tử!
Vẻ mặt Tu Hành Giả và dân chúng dưới đài cũng hiện lên hai chữ khó hiểu.