Chương 427. Hành động đúng tiêu chuẩn của một đồ đệ tốt
Đại năng Đế Cấp lại thất bại tan tác mà quay trở về sao?
Sở Linh Xuyên mà lại không tranh đoạt được với Lý Nhiên sao?
Chuyện này cũng quá huyền ảo rồi.
Nhìn bóng người cao lớn ở trên đài kia, đám người nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại.
- Cái này, chính là Lý Thánh Tử sao?
Ngay cả Đế Cấp cũng bất lực thì Hạo Thổ làm gì còn có ai có thể ngăn cản được hắn chứ?
Mà Lý Nhiên cũng không quan tâm đến những thứ này, hiện tại chỉ thầm nghĩ về nhà mở rương.
- Đã lâu rồi không mở cái rương kia nên cũng không biết có thể thưởng cho mình cái gì...
...
Ánh mắt mọi người đờ đẫn nhìn trên đài.
Đại hội đăng tiên năm nay, là cảnh tượng kích động nhất bọn hắn từng trải qua.
Đồng thời, cũng là lần kỳ quái nhất.
Ai có thể nghĩ tới Đại Đế tung hoành một phương sẽ ra tay chứ?
Ai có thể ngờ được Đại Đế ra tay rồi, lại vẫn không giành được người từ tay Lý Nhiên ?
Trên đài cao, đám truyền nhân của đỉnh cấp tông môn đều sợ choáng váng.
Bạch Tương Dạ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng âm thầm thề, sau này gặp mặt Lý Nhiên chắc chắn sẽ trốn đi!
Tên gia hỏa này thực sự không thể đánh giá bằng lẽ thường được!
Mà sắc mặt Phùng Vạn Giang tái nhợt, da đầu tê dại.
Vốn tưởng rằng Lý Nhiên trêu chọc Sở Linh Xuyên, sẽ chết không có chỗ chôn, kết quả hắn vẫn người cười cuối cùng ?
- Vừa rồi biểu hiện của ta hẳn là không rõ ràng rồi! Lý Nhiên sẽ không tìm ta gây phiền phức chứ?
Suy nghĩ của mọi người giống hệt nhau.
Mà đệ tử Lý gia vẻ mặt hưng phấn, trong mắt lóe lên sự sùng bái.
Người này chính là thiếu chủ của Lý gia bọn họ!
...
Bên trên đài vấn đạo sụp đổ, Nhạc Kiếm Ly nhìn xung quanh.
- Ơ? Sư tôn người đâu?
Đầu nàng ta có chút lơ mơ.
Mới vừa rồi bị đạo tắc của Đại Đế đè trên mặt đất, căn bản không thể ngốc đầu lên được, cũng không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra.
Đợi lần nữa khôi phục khả năng hành động, tất cả đều đã tan thành tro bụi.
Nàng ta phục hồi tinh thần, ân cần hỏi han.
- Phu… khụ khụ, Lý Nhiên, ngươi không sao chứ ?
Lý Nhiên lắc đầu:
- Ta không sao.
Mặc dù có đạo tắc của ba vị Đại Đế, nhưng đều đang cố ý đang bảo vệ hắn, thân thể không chịu chút tổn hại nào.
Ngược lại thần thanh khí sảng, tinh thần cực tốt.
Nhạc Kiếm Ly thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt rồi...
Nói xong nàng ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghi ngờ nói:
- Đúng rồi, vừa rồi lúc ta nằm sấp trên mặt đất, nghe thấy tiếng “đùng đùng”, không phải là sư tôn đánh ngươi chứ ?-
Lý Nhiên cũng có chút khó hiểu:
- Không nhớ rõ, nhưng mà hẳn là không đâu, nếu không... Ta cũng không thể yên ổn đứng ở đây được.
- Cũng đúng.
Nhạc Kiếm Ly hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của sư tôn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Ngoại trừ tức giận và phiền muộn, còn giống như có chút xấu hổ và giận dữ?
Lập tức lắc đầu.
- Không thể nào, làm sao sư tôn biết xấu hổ được chứ, nhất định là bị chọc tức rồi… Lúc trở về an ủi nàng ấy một chút là được!
...
Lúc này cũng có không ít gia tộc không có trắc phú.
Nhưng Vấn Đạo Đài đã sụp đổ, đại hội đương nhiên cũng không thể tiếp tục được nữa.
Thịnh Tri Hạ đứng ra chủ trì cục diện, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng sửa lại Vấn Đạo Đài, Đại hội Đăng Tiên sẽ được tiếp tục…
Các đệ tử tông môn đương nhiên không có nửa lời oán thán.
Dù sao cũng được xem một trò hay lớn như vậy.
Thậm chí còn nhao nhao cảm thán, lần này cho dù không có đệ tử được chọn, cũng tuyệt đối không uổng công.
Mà nhiệm vụ của Lý Nhiên đã sớn hoàn thành, đương nhiên cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Hắn lên tiếng chào hỏi với chúng nữ, sau đó cười híp mắt nói với Thẩm Nịnh:
- Đi, chúng ta về nhà.
- Ừm.
Thẩm Nịnh dùng sức gật đầu.
...
Lý Nhiên ôm Thẩm Nịnh, một đường chậm rãi trở về Lý gia.
Cô nương tựa ở bả vai hắn, yên lặng ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, trên người có mùi sữa thơm mát, ôm vào lòng thoải mái không gì sánh bằng.
Hắn thực sự không ngờ tới, Thẩm Nịnh không chỉ có thiên phú tu hành, hơn nữa thiên phú còn mạnh mẽ đến mức này.
Thậm chí ngay cả Sở Linh Xuyên cũng không nhịn được mà ra tay tranh đoạt.
Lúc này, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc:
- Nhiên Nhi.
- Sư tôn?
Lý Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhìn bốn phía, nhưng trên đường phố không một bóng người.
- Người ở đâu? Sao đệ tử không nhìn thấy người chứ?
Lãnh Vô Yên buồn cười nói:
- Đừng nhìn nữa, Bổn Tọa vẫn còn ở Bắc Địa, là thông qua truyền âm vạn dặm của La Sát Phong mà trò chuyện với ngươi đấy.
- Thì ra là như vậy.
Lý Nhiên vò đầu:
- Đệ tử còn tưởng rằng người tới Vô Ương Thành.
Lãnh Vô Yên nói.
- Bổn Tọa tùy tiện đến Vô Ương Thành, sợ rằng sẽ dấy lên sóng gió không cần thiết.
Nhất cử nhất động của nàng, đều khiến toàn bộ hạo thổ quan tâm.
Lại công với tâm tư của Thịnh Diệp thâm trầm, nếu như mạo muội hiện thân, chỉ sợ sẽ khiến sự việc phức tạp hơn.