Chương 428. Hành động đúng tiêu chuẩn của một đồ đệ tốt (2)
Lý Nhiên gật đầu:
- Được rồi, sư tôn, vừa rồi là người ra tay sao?
Tam Đế Đạo Tắ gia thân trong nháy mắt hắn mất đi ý thức, thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lãnh Vô Yên nghe vậy cười khổ một tiếng.
Nghịch Đồ này còn không biết bản thân đã làm chuyện gì.
Nhưng mà mặc dù là trạng thái vô ý thức lại có thể làm là chuyện không thể tưởng tượng như vậy, có thể biết được cả ngày hắn nghĩ đến chuyện gì rồi…
- Là đạo tắc của Sở Linh Xuyên và Lý Vô Thường giao chiến, kích hoạt tín vật tông môn khiến cho Bổn Tọa có chút cảm giác.
- Lúc này mới vượt qua nửa hạo thổ, giáng lâm đạo tắc trên người ngươi.
Lãnh Vô Yên giải thích.
Nàng có thể cảm nhận được Sở Linh Xuyên không có sát ý, hơn nữa Dịch Thanh Lam cũng ra tay ngăn cản, nếu không thực sự phải giết đến Vô Ương Thành rồi.
Lãnh Vô Yên dặn dò:
- Sở Linh Xuyên không phải là nhân vật dễ đối phó, từng đụng chạm không nhỏ với Bổn tọa. Lần này xem như ngươi đắc tội nàng ta rồi, cố gắng đừng gây nên thị phi gì nữa.
- Hơn nữa lần này tín vật tông môn cũng nát rồi, hơn nữa gặp nguy hiểm Bổn Tọa cũng có thể không cảm ứng được đầu tiên, cho nên ngươi nhanh chóng trở lại đi! Đừng ở bên ngoài quá lâu.
Lý Nhiên lên tiếng trả lời:
- Đệ tử đã biết.
Lãnh Vô Yên trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa, Bổn Tọa nhớ ngươi…
Khóe miệng Lý Nhiên nở nụ cười dịu dàng:
- Sư tôn, đệ tử cũng nhớ ngươi.
Lãnh Vô Yên nũng nịu nhẹ giọng nói:
- Hừ, ai biết ngươi nói đến sư tôn nào?
- Yên Nhi. Ca ca nhớ ngươi.-
- Bớt bớt, câm miệng, không cho nói nữa!
- ...
Hai người chán ngán làm nũng một hồi lâu, lúc này mới cắt đứt đối thoại.
Lý Nhiên nhìn hồng tuyến trên cổ tay, bên kia còn hợp với một sư tôn khác.
Tâm trạng hắn trầm xuống, kết nối hồng tuyến.
- Không lạnh nhạt với mỗi một vị sư tôn mới là một đệ tử đủ tư cách, ta quả nhiên rất có hiếu tâm... Này, sư tôn Thanh Lam, có nghe thấy không?
Đầu hồng tuyến bên kia truyền đến giọng nói của Dịch Thanh Lam:
- Tiểu tặc?
Không đợi Lý Nhiên nói, nàng ta đã hỏi trước:
- Sao ngươi lại đắc tội với Sở Linh Xuyên rồi?
- Điều này…
Lý Nhiên nhức đầu.
Chuyện trước đó xảy ra quá hoang đường, cũng không biết nên giải thích với sư tôn Thanh Lam như thế nào, chỉ có thể đơn giản rõ ràng nói tóm tắt:
- Sở Linh Xuyên nhìn trúng thiên phú của Thẩm Nịnh, muốn lấy thế đè người, cứng rắn thu nhận môn hạ.
- Ồ?
Dịch Thanh Lam hiếu kỳ nói:
- Ngươi đặt hồng tuyến trên người nàng ta để cho bần đạo cảm nhận một chút.
Lý Nhiên nghe lời làm theo.
Một lát sau, Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Căn cốt quả thực rất tốt, Siêu Phẩm Thiên Phú cộng thêm Tiên Thiên Võ Thể. Mặc dù còn kém ngươi nhưng cũng được xem là nghìn năm khó gặp.
Điều này quả thực cũng không thể so sánh được.
Lý Nhiên là Thánh Phẩm Thiên Phú, lại có Huyết Ma Đế huyết mạch, tìm khắp thiên hạ cũng không có người thứ hai.
- Trách không được Sở Linh Xuyên lại mạnh mẽ ra tay, đúng là một hạt giống cao cấp.
Lý Nhiên cười nói:
- Thanh Lam sư tôn cũng là người yêu thích nhân tài?
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Nàng ta theo bần đạo chỉ biết lãng phí Võ Thể thiên phú, cho dù sư tôn ngươi cũng giống như vậy… Muốn nói Đạo Võ Song Tu, quả thực không ai mạnh hơn Sở Linh Xuyên.
Lý Nhiên nghe vậy hừ hừ nói:
- Nhưng nàng ta là một Tửu Quỷ không đáng tin, ta không yên tâm giao Thẩm Nịnh cho nàng ta đâu.
- Phì.
Dịch Thanh Lam buồn cười:
- Tửu Quỷ không đáng tin? Cách miêu tả này quả thực chuẩn xác.
- Nhưng mà ngươi vẫn nên cẩn thận một chút! Hôm nay ngươi như vậy cợt nhả nàng ta như vậy, nàng ta chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu.
- ...
- ???
Lý dừng bước, khuôn mặt lờ mờ nói:
- Ngươi nói cái gì? Ta cợt nhả nàng ta sao?
Dịch Thanh Lam mặc dù có chút thẹn thùng nhưng vẫn đại khái nói chuyện đã xảy ra một lần.
Lý thánh tử sau khi nghe xong cả người ngây ngẩn.
- Ngươi nói ta vỗ vào chỗ đó của nàng ta!
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Hơn nữa còn không chỉ một lần…
Lý Nhiên:
- ...
Cổ họng hắn có chút căng chặt.
Trách không được Nhạc Kiếm Ly nghe được tiếng vả miệng, không ngờ không phải Sở Linh Xuyên đánh hắn, mà là hắn đánh Sở Linh Xuyên!
Hơn nữa không phải là đánh vào miệng!
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm.
Bản thân không hiểu sao lại trở thành dâm tặc ? Hơn nữa đối phương còn là một đế cấp đại năng?
- Đây là cái chuyện quái gì vậy chứ!
Dịch Thanh Lam vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Lúc đó quả thực ngươi không có ý thức, điều này bần đạo và sư tôn ngươi đều biết, nếu không... Đã sớm không thèm để ý đến ngươi rồi.
- Nhưng mà tiểu tặc phóng đãng ngươi cho dù mất ý thức, sao lại làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ, đúng là quá hoang đường rồi.
Ngoại trừ hoang đường, nàng ta không nghĩ ra từ nào chính xác hơn được nữa.