Chương 432. Ngươi hiếu thảo trông hay đấy
Lý Nhiên xoa xoa tâm mi.
- Ngươi không sợ truyền ra ngoài sao, ảnh hưởng đến thanh danh của Vạn Kiếm Các sao?
Sở Linh Xuyên thấy buồn cười.
- Ngươi thấy ta quan tâm hả? Đến hoàng cung mà ta cũng dám ở thì sao ta lại không dám ở trong Lý phủ?
- Được, hiểu rồi.
Lý Nhiên chịu đựng, thở dài vài hơi.
- Đi thôi, ta sẽ chuẩn bị phòng cho ngươi.
Lần này hình như đối phương có thành ý thật.
Hơn nữa chỉ là đối phương muốn ở đây để đợi tin tức thôi, cũng không có lý do gì để nuôi nàng ta đi cả.
Sở Linh Xuyên thì lại nói.
- Không phải vội, còn sớm mà, có chuyện này ta thắc mắc lắm.
Lý Nhiên hỏi.
- Chuyện gì?
Sở Linh Xuyên nói.
- Lúc đó ở trên võ đài, khí tức của ta đã vô tình kích hoạt một khối Thông Linh Ngọc, bên trong có một Đại Đế Đạo Tắc, người đó là ai vậy?
Lý Nhiên có chút ngờ cực.
- Ngươi đã cảm nhận được sao?
Lý Vô Thường ở ngay trong bí địa của Lý gia.
Hai người họ cách nhau gần như vậy, hắn còn tưởng đối phương đã phát hiện ra gì rồi cơ.
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói.
- Cảm nhận được một chút thôi… thế nhưng không rõ ràng lắm. Cùng là Đế Cấp mà nếu như cố tình ẩn giấu khí tức thì không dễ phát hiện thế đâu. Hắn ta rất có thể là không biết ta đến.
Lý Nhiên gật gật đầu.
Đúng là như vậy, Lý Vô Thường trốn trong bí địa bí mật, có rất ít người ngoài biết.
Mặt Lý Nhiên đầy vẻ nghi hoặc, nhìn đối phương.
- Ngươi hỏi chuyện này, là muốn mượn cơ hội báo thù ta hả?
Sở Linh Xuyên vừa tức vừa buồn cười, nói.
- Muốn báo thù thì ta tìm đến ngươi luôn chứ, liên quan gì đến người khác.
- Cũng đúng.
Lý Nhiên nói.
Đó là lão tổ Lý Vô Thường của Lý gia ta.
- Lý Vô Thường?
Sở Linh Xuyên vuốt cằm, nghiêm túc hồi tưởng lại.
Cái tên này, hình như nàng ta đã từng nghe rồi.
Thế nhưng hai người họ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau. Cũng không có ấn tượng gì mạnh mẽ cả. Nàng ta nói.
- Nếu không ngại thì ta qua đó chào hỏi một chút được không?
Đều là Đế Cấp, lại còn đến địa bàn của đối phương, chắc chắn là phải thông báo một tiếng rồi.
Sở Linh Xuyên tuy tính tình rất khó ở, thế nhưng cũng không đến mức không biết lễ phép.
Lý Nhiên đưa tay lên sờ mũi, thế nhưng lão tổ hắn thì có lẽ sẽ ngại đấy.
Lão Lý hình như sợ Sở Linh Xuyên lắm. Hắn nghĩ một chút rồi lại nói.
- Thế này đi, ta thông báo với hắn ta trước đã, để hắn ta chuẩn bị tâm lý trước.
Sở Linh Xuyên gật đầu.
bí địa Lý gia.
Lý Vô Thường vẫn ngồi dựa vào cột đình uống trà thế nhưng mắt hắn thì chẳng nhìn vào đâu cả, hồn treo ngược cành cây.
Tên tiểu tử kia làm cái gì thế? Không chỉ kích hoạt Thông Linh Ngọc mà còn để Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam đồng thời ra tay.
Ở Đại Hội Đăng Tiên, ngọc bội hình rồng vừa được kích hoạt thì Lý Vô Thường đã cảm nhận được rồi.
Cứ tưởng Lý Nhiên gặp nguy hiểm nên định đi cứu người luôn, ai ngờ chưa kịp động đậy thì đã phát hiện ra hai luồng khí tức mạnh mẽ kia rồi.
Hai luồng khí tức đó hắn ta đều thấy rất quen thuộc. Một Lãnh Vô Yên, một Dịch Thanh Lam, hắn ta sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Hai người này đều từng có xích mích với hắn ta, lúc đó hắn ta không chỉ mất hết thánh bảo mà còn khiến đạo cơ của mình bị ảnh hưởng.
- Tên tiểu tử này đúng là hoang đường, dám khiến ba vị Đế Cấp cùng ra tay ngay trong Vô Ương Thành.
- Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra đấy/
Trông Lý Vô Thường rất lo lắng.
- Cũng không biết liệu Lãnh Vô Yên có nhận ra được khí tức của ông đây không.
Đùng đoàng.
Lúc này, cánh cổng bí địa được mở ra.
Lý Nhiên rụt cổ lại, đi vào trong.
- Đang bận à?
Lý Vô Thường lườm hắn một cái.
- Tên tiểu tử nhà ngươi còn sống được mà trở về, đúng là ngoài sức tưởng tượng của ta đấy.
Lý Nhiên cười ngại ngùng, nói.
- Chủ yếu là vì công lao của Thông Linh Ngọc của lão tổ.
Nếu không nhờ Thông Linh Ngọc giúp hắn có được cơ hội để thở thì Dịch hanh Lam và Lãnh Vô Yên cũng sẽ không nhận ra điều gì cả.
- Thẩm Nịnh bị Sở Linh Xuyên kia mang đi rồi sao?
Lý Vô Thường hơi do dự, hỏi.
- Sư tôn ngươi và Dịch Thanh Lam có nhắc đến lão phu không?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Vậy thì được rồi.
Lý Vô Thường thở phào một hơi. Cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.
Lý Nhiên tiếp tục nói.
- Nhưng mà Sở Linh Xuyên hình như khá hứng thú với ngươi.
- Không sao cả.
Lý Vô Thường hất hất tay, chỉ cần không phải sư tôn của và đạo cô kia thì những người khác lão phu không quan tâm.
Lý Nhiên.
- Không quan tâm thật sao? Ngươi không sợ nàng ta sao?
Lý Vô Thường đạo cốt tiên phong lẫm liệt, nói.
- Lão phu ít nhiều gì cũng là Đế Cấp, hôm nay mà không phải do sư tôn ngươi ra tay thì lão phu nhất định phải gặp Vạn Kiếm Chi Thủ này.
Nhưng mà điều đáng tiếc là Sở Linh Xuyên bị áp chế đến mức này, chắc là cũng về Đông Hải rồi nhỉ.
Hắn ta thở dài một hơi, hình như có hơi tiếc nuối.