Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 439. Lý Đạo Duyên suýt nữa không đánh mà khai, ba nữ nhân cùng chung chiến tuyến (2)

Chương 439. Lý Đạo Duyên suýt nữa không đánh mà khai, ba nữ nhân cùng chung chiến tuyến (2)


Sở Linh Xuyên gật đầu:
- Cũng được, đợi sau khi đại hội lần này kết thúc, ngươi trực tiếp dẫn người trở về tông môn.
- Vâng.
Nhạc Kiếm Ly lên tiếng đồng ý.
Trước khi đi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý Nhiên.
Hai người bốn mắt đối nhìn nhau, không nói gì cả.
Quan trọng là Sở Linh Xuyên ở ngay bên cạnh, khoảng cách gần như thế, bọn họ ngay cả thần hồn truyền âm cũng không dám...
Nhạc Kiếm Ly rời khỏi thiện sảnh, vừa đi tới cổng lớn Lý phủ, đã đụng phải hai bóng người trước mặt.
Chỉ thấy Tần Như Yên và Lâm Lang Nguyệt không ai nhường ai, đang vai sóng vai đi vào Lý phủ.
- Ồ, Nhạc thủ tịch cũng ở đây hả…
Tần Như Yên còn nói chưa xong, Nhạc Kiếm Ly đã kéo hai người bỏ chạy!
Ước chừng chạy ra khỏi năm đường phố, mới từ từ bước chậm lại.
Vẻ mặt hai người lờ mờ.
Lâm Lang Nguyệt không hiểu nói:
- Nhạc thủ tịch, ngươi đang làm gì vậy ?
Nhạc Kiếm Ly có chút nghĩ mà sợ, dùng thần hồn truyền âm nói:
- Đừng nói nữa, sư tôn ta đang ở Lý gia đấy!
- Sư tôn ngươi?
Hai người kinh hô một tiếng:
- Ngươi nói Sở chưởng môn tới Lý gia sao ?
Nhạc Kiếm Ly nghiêm túc gật đầu.
Lâm Lang Nguyệt và Tần Như Yên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
- Sở chưởng môn tới Lý gia làm gì ? Không phải tới gây sự với Lý thánh tử chứ ?
- Chúng ta nhanh chóng liên hệ tông môn để cho sư tôn qua đây cứu giúp!
Nhạc Kiếm Ly ngăn cản nói:
- Đừng nóng vội, tâm trạng sư tôn cực kỳ ổn định, mặc dù là vì chuyện của Thẩm Nịnh. Nhưng chắc chắn không phải tới gây chuyện đâu.
Lý Nhiên đã ra ám hiệu cho nàng ta, bảo nàng ta không nên lo lắng.
Hai người nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
Tần Như Yên vẫn còn có chút lo lắng:
- Nhưng tâm tư của Đế Cấp Cường Giả ai có thể đoán được chữ? Lỡ như nàng ta ta âm thầm hạ thủ thì phải làm sao bây giờ ?
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, sư tôn ta từ trước đến nay không biết cái gì gọi là âm thầm hạ thủ đâu, bình thường có ân oán gì cũng giải quyết ngay trước mặt.
Lâm Lang Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, mấy ngày nay ta và Tần Như Yên ở gần Lý phủ, bất cứ lúc nào cũng quan sát đến động tĩnh của Lý phủ, cũng tiện để phối hợp với nhau.
Tần Như Yên đồng ý nói:
- Không sai, Nhạc thủ tịch ngươi hãy đi về trước! Tránh cho sư tôn của ngươi nghi hoặc.
Nhạc Kiếm Ly gật đầu:
- Vậy khổ cực hai vị rồi, có hành động bất thường gì thì nhất định phải báo cho ta trước tiên đấy!
- Nhất định rồi.
Ba người lúc này hoàn toàn đứng ở chung trận tuyến.
Lâm Lang Nguyệt nhìn về phía Lý phủ, vẻ mặt có một tia lo lắng.
- Lý Nhiên, ngươi không thể xảy ra chuyện gì…
...
Lý phủ.
- Giết!-
- Ha ha ha, Sở chưởng môn, ngươi lại thua nữa rồi!
Chỉ thấy Lý Nhiên, Tiêu Thanh Ca, A Thấm và Sở Linh Xuyên ngồi quanh bàn, trước mặt bày bàn cờ quân hành rất lớn.
Trên mặt Sở Linh Xuyên dán đầy tờ giấy, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lý Nhiên, ngươi lại đánh lén lão nương!
Lý Nhiên rung đùi đắc ý:
- Cái này gọi là binh bất yếm trá...
- Đám chơi xấu hả?
Sở Linh Xuyên xoay người đứng lên, trực tiếp đánh Lý Nhiên ngã nhào xuống đất.
- Chơi thua thì đánh người sao?
- Đánh ngươi thì sao nào?
- Đừng đánh vào mặt!
- Không phải, không được nắm chân ta!
Hai ngày tiếp theo, trong ngoài Lý phủ đều yên ổn như dự đoán.
Điều này làm cho Lâm Lang Nguyệt và Tần Như Yên thở phào nhẹ nhõm.
Các nàng ta còn tưởng rằng tính tình nóng nảy của Sở chưởng môn đổi rồi.
Thật không nghĩ tới, Sở Linh Xuyên là mê chơi cờ không thể nào tự thoát khỏi được.
Nhưng mặc cho nàng ta ta vắt hết óc, dưới tình huống không ăn gian, từ đầu đến cuối đều không thể thắng nổi Lý Nhiên.
Lý Nhiên không chỉ rất biết nhìn đại cục, hơn nữa am hiểu binh thoát hiểm chiêu, dù cho đã bị đại quân áp cảnh, vẫn như cũ có thể dựa vào phục bút trước đó mà chuyển bại thành thắng.
Điều này làm cho nàng ta ta rất không phục.
Sở chưởng môn càng gặp khó khăn vấp ngã càng kiên cường dũng mãnh, lập chí nhất định phải thắng Lý Nhiên một ván.
Mỗi ngày đều lôi kéo hắn chơi mấy giờ, nhưng lại không cho phép hắn nhường.
Nhưng tài đánh cờ lại từ đầu đến cuối vẫn không hề tiến bộ lên.
Vì vậy liền lại lặp thành một vòng tuần hoàn vô hạn: Chơi cờ, thua, chơi cờ, thua, đánh người...
Lý Nhiên vốn định nhường, để cho đối phương thắng một ván, kết quả cho dù hắn đánh thế nào, vị đại tỷ này cũng không thể thắng nổi.
Thậm chí còn nhìn ra hắn nhường, không nói lời gì lại bùng nổ tại chỗ.
Cũng may coi như nàng ta vẫn còn có chừng mực, động thủ cũng chỉ là phát tiết, cũng không thực sự dùng sức khí, cảm giác càng giống như là đang đùa giỡn nhau.
...
Trong phòng ngủ.
Sở Linh Xuyên nhìn một quân cờ còn sót lại, đau khổ xoa mái tóc dài.
- Vì sao chỗ này cũng có bẫy chứ? Rốt cuộc ngươi sắp xếp lúc nào đấy?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Ngay từ đầu đã sắp đặt rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất