Chương 441. Vạn Kiếm Các? Ta cũng muốn đi!
Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, nói:
- Không phải, sư tôn đồng ý rồi.
Sở Linh Xuyên sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn nói:
- Lãnh Vô Yên đồng ý cho ta nhận Thẩm Nịnh làm đệ tử truyền môn rồi sao ?
- Không sai.
Lý Nhiên gật đầu.
Sở Linh Xuyên không nói hai lời, hào hứng đi ra ngoài cửa.
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Ngươi đi đâu thế?
Sở Linh Xuyên cũng không quay đầu lại nói:
- Đương nhiên là đi nhìn đồ đệ bảo bối của ta rồi!
- ...
Lý Nhiên dở khóc dở cười nói:
- Vậy ngươi cũng phải xem xem Thẩm Nịnh có đồng ý hay không chứ…
Sở Linh Xuyên tràn đầy tự tin nói:
- Thôi đi, nói như thế nào cũng ta là Nhất Tông Chi Chủ, chút mị lực ấy dù sao cũng nên có chứ ?
...
Thời gian một nén nhang.
Thẩm Nịnh tránh sau lưng Lý Nhiên, cầm lấy ống quần của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảnh giác.
Sở Linh Xuyên mặt mũi hiền lành, dẫn dắt từng bước nói:
- Thẩm Nịnh, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư không? Ta chính là cao thủ mạnh nhất hạo thổ... Ta có thể khiến ngươi vô cùng lợi hại.
Thẩm Nịnh quyết đoán lắc đầu:
- Không muốn.
Sở Linh Xuyên ngưng thở:
- Tại sao chứ?
Giọng nói non nớt của Thẩm Nịnh vang lên:
- Ngươi bắt nạt ca ca, là một nữ nhân xấu, ta không muốn bái nữ nhân xấu làm sư phụ.
- Hừ, nữ nhân xấu ?
Nàng ta như bị sét đánh, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Lý Nhiên vẻ mặt nén cười nói:
- Sở chưởng môn, tiểu hài tử sẽ không nói láo.
- ...
Sở Linh Xuyên phục hồi tinh thần, lồng ngực phập phồng một lúc.
- Rõ ràng là ca ca ngươi bắt nạt ta!
Sở Linh Xuyên vô cùng ủy khuất.
Rõ ràng mỗi lần người thua thiệt đều là mình, vậy mà ở trong tiểu nha đầu ngược lại lại trở thành ác nhân ?
- Đều tại ngươi!
Nàng ta tức giận trừng Lý Nhiên:
- Ngươi phải giải thích rõ với Thẩm Nịnh!
Lý Nhiên cố nén cười, ôm Thẩm Nịnh nói:
- Vị tỷ tỷ này mặc dù tính khí rất kém, tính cách bạo lực. Say rượu thành thói, động một chút là đánh đánh giết giết… Nhưng quả thực không phải là một phần tử xấu.
- ...
Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Gia hỏa này rốt cuộc là đang giải thích hay là đang bôi đen ta hả!
Nhưng mà lời hắn nói hình như đều là sự thực, nàng ta ngược lại cũng không thể phản bác...
Thẩm Nịnh có chút ngây thơ nói:
- Nàng ta không phải kẻ địch của ca ca sao ?
Lý Nhiên trầm ngâm một lúc:
- Lúc trước là đúng, nhưng bây giờ hẳn là không phải rồi.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nịnh nắm y phục của hắn, tội nghiệp nói:
- Ta muốn sống chung với ca ca…
Lý Nhiên nhẹ nhàng nắm giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, cười nói:
- Chúng ta vẫn sẽ ở chung với nhau, chỉ là ngươi thỉnh thoảng dành một chút thời gian, cùng mụ… Khụ khụ, cùng Sở chưởng môn tu hành.
- Nói như vậy, có thể khai phá thiên phú của ngươi đến mức độ lớn nhất, sau này thành tựu cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
- Đương nhiên, quyết định sau cùng nằm ở trong tay ngươi, nếu như ngươi không muốn cũng không sao cả, ca ca vĩnh viễn bảo vệ ngươi.
Lời hắn nói cực kỳ đúng trọng tâm, cũng không có bất kỳ thiên vị nào.
Lúc này sắc mặt Sở Linh Xuyên mới hơi bớt giận, có chút khẩn trương nhìn Thẩm Nịnh.
Thẩm Nịnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Cùng nàng ta tu luyện, thực sự có thể trở nên mạnh hơn sao ?
Sở Linh Xuyên chắc chắc nói:
- Ngươi là Đạo Võ Song Tu, nếu như có thể đồng thời khai phát hai loại thiên phú này, thực lực tuyệt đối có bay vọt về chất. Chỉ khi ngươi nỗ lực, thì mới có khả năng đuổi theo Lý Nhiên!
Thẩm Nịnh nhìn về phía Lý Nhiên:
- Điều này là thật sao ?
Lý Nhiên cười cười:
- Là thật. Nịnh Nhi thiên phú rất tuyệt, sau này chắc chắn không kém hơn ca ca đâu.
Thẩm Nịnh nghe xong không chút do dự gật đầu:
- Ta bằng lòng bái sư.
Suy nghĩ trong lòng nàng ta rất đơn giản.
Bây giờ là ca ca bảo vệ nàng ta, vậy sau này nàng ta nhất định cũng muốn bảo vệ ca ca.
Những việc trải qua lúc nhỏ khiến cho nàng ta trưởng thành rất sớm, hiểu rõ thế giới này là cá lớn nuốt cá bé.
Muốn bảo vệ người bên cạnh, nhất định phải đủ mạnh mẽ mới được.
Vẻ mặt Sở Linh Xuyên vui vẻ:
- Ngươi bằng lòng rồi sao ? Thật tốt quá!
Vì nhận đồ đệ này, nàng ta “Trả giá” nhiều lắm, mặc dù bây giờ chỉ là đồ đệ tư truyền, nhưng cũng khiến nàng ta rất vui vẻ.
Nàng ta siết chặt nắm tay, thầm nghĩ trong lòng:
- Lãnh Vô Yên, chờ xem, ta nhất định phải chứng minh chính mình mạnh hơn ngươi!
Thẩm Nịnh nhìn nàng ta khi thì vui vẻ, khi thì cười lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi có chút rầu rĩ.
Ghé vào bên tai Lý Nhiên, nhỏ giọng nói ra:
- Ca ca, có phải đầu óc của vị tỷ tỷ không được tốt lắm không?
- ...
Sở Linh Xuyên thiếu chút nữa phun một ngụm máu.
- Sau này lời như vậy ngươi tốt nhất giữ ở trong lòng, cho dù giọng nói nhỏ nữa ta cũng có thể nghe được!
Nàng ta đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu này dường như có chút khó dạy…