Chương 480. Lý Nhiên rơi xuống nước, kiếm khí hóa long!
Vẻ mặt của các trưởng lão và chấp sự đều lộ ra sự khinh thường, khiến cho nội tâm bọn họ có một cỗ tức giận.
Tuy Lý Nhiên đã là đệ tử thân truyền của chưởng môn, nghi thức tẩy kiếm không có ý nghĩa quá lớn đối với hắn, nhưng cũng đại biểu cho nhóm đệ tử này.
- Thiết Trụ cố lên!
- Thiết Trụ, ngươi có thể mà!
- Chúng ta tin tưởng ngươi!
Các đệ tử dồn dập cổ động cho hắn.
- ...
Lý Nhiên buồn cười lắc đầu.
Chấp sự dò hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa ?
Hắn không trả lời, mà trực tiếp bước lên Kiếm Hà.
Trong nháy mắt đặt chân lên, một cỗ kiếm khí tinh thuần dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, chạy tán loạn trong kinh mạch hắn.
Mặc dù không có trắng trợn phá hoại, nhưng đã có chút không thoải mái.
- Có chút ý tứ.
Lý Nhiên thử khống chế cỗ kiếm khí này, dẫn nó vọt trong đan điền.
Kiếm khí vừa tiến vào đan điền, liền lập tức bị ngân sắc cương khí hấp thu.
Tinh thần ngân quang lấp lánh, sau đó lại bình tĩnh lại, chỉ có điều quang mang sáng hơn lúc trước vài phần.
- Thực sự có thể hấp thu ?
Lý Nhiên nhất thời vui mừng.
Kiếm khí này do các đời Kiếm Thủ lưu lại, đã rèn luyện đến trình độ không hề có tạp chất, không cần luyện hóa cũng có thể trực tiếp thu nạp. Đối với bản thân hoàn toàn không có tổn hại.
Lúc này lá sen đã trôi đến cái thứ hai, hắn không chút do dự nhấc chân đạp lên.
Kiếm khí lại dũng mãnh tràn vào trong cơ thể lần nữa, sau khi dẫn vào đan điền bị tinh thần thu nạp.
Cái thứ ba, cái thứ bốn, thứ năm...
Lý Nhiên nhanh chóng bước lên phiến lá đi về phía trước, không đợi lá sen trôi tới gần đã thả người lên cái tiếp theo, thời gian không đến nửa nén hương liền đi qua năm mươi mấy chiếc!
Kiếm khí thu nạp được cũng càng ngày càng nhiều, ngân sắc tinh thần bên trong đan điền càng lúc càng lóng lánh!
Đám người trên bờ đều sợ ngây người.
Tốc độ này không khỏi quá nhanh đi ?
Lá sen trong Tẩy Kiếm Trì, do trận pháp khống chế, sở dĩ di động chậm như vậy, chính là lo lắng đệ tử không chịu nổi kiếm khí thay đổi kịch liệt.
Mà tên Lý Thiết Trụ này lại không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn bay vượt qua khoảng sách giữa hai cái lá sen.
Thế này thì cũng quá mức rồi.
Các trưởng lão cũng có chút ngây người.
- Cả đời lão phu cũng ít thấy tốc độ thích ứng kiếm khí này!
- Không trách được Kiếm Thủ lại nhận hắn làm thân truyền!
- Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!
- Thảo nào ngay cả Trần Trục Thiên cũng...
- Khụ khụ! Chớ nói lung tung!
...
Sắc mặt Trần Bắc Hà trở nên âm trầm, ánh mắt băng lãnh:
- Thiên tà sao ? Vậy thì... xuống phía dưới tắm một cái đi !!
Tâm thần hắn khẽ động, trận pháp trong ao lặng yên biến hóa.
...
Lý Nhiên đi tới lá sen thứ năm mươi sáu.
Kiếm khí ẩn chứa trong đó đã rất khổng lồ rồi, cho dù là hắn cũng phải dùng chút tiểu xảo mới hoàn toàn hấp thu hết.
Lúc hắn chuẩn bị nhảy lên một chiếc lá sen khác, thì đột nhiên lá sen trước mặt lại chìm vào trong nước!
Chuyện này khiến hắn đạp hụt, cả người ngã vào trong ao!
Mà lúc này trận pháp dùng để bảo vệ đệ tử, cũng không có hiệu lực, hắn "Phù phù" một tiếng rơi vào trong nước!
Trên bờ nhất thời vang lên một tràng tiếng hô.
Không ngờ Lý Thiết Trụ bị rơi xuống nước!
- Lý sư muội!
Nhạc Kiếm Ly quýnh lên, vừa định bay lên cứu người, đột nhiên một cỗ áp lực đánh tới, mạnh mẽ đè ép nàng ở im tại chỗ.
Thẩm Nịnh cũng bị giật mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nước mắt đảo quanh viền mắt.
Nếu không phải là Nhạc Kiếm Ly lôi kéo nàng, sợ rằng đứa bé này đã nhảy xuống.
Trên đài cao.
Các trưởng lão cau mày, đồng loạt nhìn về phía Trần Bắc Hà.
Nhị Trưởng Lão cau mày nói:
- Trần Bắc Hà, đây là trò ngươi làm ra sao?
Trần Bắc Hà lắc đầu nói:
- Rõ ràng là Lý Thiết Trụ khinh thường, tự mình đạp hụt, có quan hệ gì với ta ?
Nhị Trưởng Lão cười lạnh một tiếng:
- Ngươi thật sự coi chúng ta là kẻ ngu si hay sao?
Coi như là đạp hụt, trận pháp cũng không thể mất đi hiệu lực, mà trận pháp Tẩy Kiếm Trì chính là do đại trưởng lão khống chế.
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Cái này rõ ràng là muốn báo thù cho Trần Trục Thiên.
Thanh âm băng lãnh của nhị trưởng lão vang lên:
- Ta sẽ bẩm báo việc này cho Kiếm Thủ!
Nói xong chuẩn bị xuất thủ cứu người.
Trần Bắc Hà cũng không có ý tứ ngăn trở.
Trong ao nước này có vô chú kiếm ý, cho dù là Trần Trục Thiên cũng không chịu được, huống chi là một tên phàm nhân ?
Hơn nữa khoảng cách cũng do hắn dày công tính toán.
Đã có thể khiến cho bản thân Lý Nhiên bị trọng thương, nhưng không đến mức mất mạng.
Chẳng lẽ Kiếm Thủ có thể vì một tên đệ tử trở mặt với hắn hay sao?
- Lý Thiết Trụ, hôm nay để ngươi trải nghiệm một chút, cảm giác bị vạn kiếm xuyên thân là mùi vị gì!
Trần Bắc Hà nở nụ cười băng lãnh.
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười liền cứng ở trên mặt.
- Đây là cái gì ?