Chương 495. Sự nghi ngờ của Nhạc Kiếm Ly, tạo hóa trong biển sâu!
Rốt cuộc nó cũng ý thức được, mình và tên nhân loại kia căn bản không phải một cấp bậc!
Có điều Lý Nhiên lại không cho nó cơ hội này, ngân long dễ dàng xé nát nó như trở bàn tay, ưng trảo sắc bén hiện lên hắc vụ, trực tiếp tiêu diệt luôn thần hồn của nó!
Rốt cuộc nước biển cuồn cuộn cũng trở nên bình tĩnh, thi thể Phệ Linh Ma chậm rãi rơi xuống biển sâu.
Yêu ma Hợp Đạo Cảnh mạnh mẽ, triệt để thân tử đạo tiêu.
Nhạc Kiếm Ly ngơ ngác nhìn một màn này, nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại.
- Không ngờ Lý sư muội... lại giết được Phệ Linh Ma ?
...
Ngân long tiêu tán, Lý Nhiên đứng trong biển.
Nước biển này trợ giúp thêm Phệ Linh Ma quá nhiều, cho dù hắn cũng phải bỏ ra không ít công sức.
Hơn nữa Nhạc Kiếm Ly ở bên cạnh nhìn, cũng không tiện trực tiếp dùng Cấm Đoạn Luân Hồi...
Khi hắn chuẩn bị phi thân rời đi, khóe mắt lại nhìn thấy một vệt u quang, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của hắn.
- Ồ ? Đây là cái gì ?
Lý Nhiên nhíu mày.
Chỉ thấy thân thể Phệ Linh Ma đã bị nghiền nát, đầu lâu tan vỡ chậm rãi chìm xuống phía dưới, trong nước biển đang vẩn đục, đột nhiên có một viên ngọc thạch như ngọn lửa, lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Hắn tự tay bắt lại, cẩn thận quan sát.
Ngọc thạch có hình dáng khối trụ, lớn cỡ ngón trỏ, tính chất trong suốt, cầm trong tay lạnh lẽo ôn nhuận.
Giống như đúc thành từ nước biển.
Lý Nhiên rót linh lực vào trong đó, tuy nhiên lại không phản ứng chút nào.
- Đây là vật gì ?
Theo lý thuyết yêu thú Hợp Đạo Cảnh, đã sớm không còn Yêu Đan, nhưng thứ này lại từ trong cơ thể của nó.
Hơn nữa trong Yêu Đan có linh lực tinh thuần, nhưng trong ngọc thạch này lại không có, giống như là khối đá bình thường vậy.
- Chẳng lẽ thân thể hắn không tốt, bị kết sỏi sao?
Lý Nhiên xoa đầu, cảm giác thứ này không đơn giản như vậy.
Hắn thử đưa thần hồn chìm vào, nhất thời ngọc thạch tỏa ra hào quang, giống như bị kích hoạt nhẹ nhàng run rẩy.
Trong nháy mắt một cỗ tin tức trào vào não hải.
Một lát sau, ánh mắt Lý Nhiên như hiểu ra.
- Hoá ra là một cái chìa khóa, có lẽ bị Phệ Linh Ma không may nuốt phải... Coi như là thu hoạch ngoài ý muốn vậy.
Lúc này, Nhạc Kiếm Ly đi tới bên cạnh hắn.
- Lý sư muội, ngươi không sao chứ ?
Cảnh tượng phiên giang đảo hải vừa rồi, làm cho nàng đến bây giờ vẫn còn có chút chóng mặt.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Nhạc Kiếm Ly chần chờ nói:
- Vừa rồi ta thấy con Phệ Linh Ma kia dùng thần hồn công kích ngươi, ngươi... Xác định mình không sao chứ ?
- Thần hồn công kích ?
Lý Nhiên giả bộ ngu nói:
- Ồ, ý ngươi nói mấy đạo ánh sáng kia sao ? Còn chưa bắn trúng ta đã bị kiếm ý phá hủy.
- Phá hủy ?
Nhạc Kiếm Ly lộ vẻ nghi hoặc.
Coi như Lý Thiết Trụ sở hữu kiếm khí Đế cấp, có thể đơn giản trảm sát yêu ma Hợp Đạo Cảnh, nhưng không đến mức chống đỡ được công kích thần hồn chứ ?
Ở trước mặt hồn lực dung hợp đại đạo, linh hồn phàm nhân quả thực không chịu nổi một kích!
Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Thiết Trụ lại không mất một sợi lông...
Coi như Kiếm Thần Thể cũng không có khả năng khoa trương như vậy.
Nhạc Kiếm Ly gần như có thể chắc chắn, trên người Lý Thiết Trụ tuyệt đối có đại bí mật!
Kết nối lại phong cách hành sự, thói quen cá nhân, cùng với thái độ đối xử với mình, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ.
Tuy cảm giác tám chín phần mười, nhưng còn nhiều chỗ nói không rõ, trong lúc nhất thời cũng không thể hoàn toàn xác định.
Cho nên nàng vẫn tạm thời kiềm chế xuống.
Đối mặt Nhạc Kiếm Ly dò xét, trong lòng Lý Nhiên có điểm chột dạ, biết mình đã ở ranh giới bại lộ.
Hắn giơ ngọc thạch trong tay lên, nói tránh đi:
- Không nghĩ tới làm thịt một con yêu ma, lại còn nhận được chiến lợi phẩm.
- Hả ?
Nhạc Kiếm Ly đưa tay tiếp nhận:
- Đây là cái gì ?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Không biết, là từ trong cơ thể con bạch tuộc kia rơi ra ngoài.
- Bạch tuộc gì, gọi là Phệ Linh Ma...
Nhạc Kiếm Ly cầm lấy ngọc thạch, càng xem càng cảm thấy không đơn giản.
Trước sau thử sử dụng kiếm khí và linh lực rót vào, nhưng tất cả đều không có phản ứng, cuối cùng để tâm thần chìm vào trong đó, cả người đều ngơ ngẩn.
Lý Nhiên nhìn dáng dấp ngơ ngác của nàng, nhếch miệng nở một nụ cười.
Một lát sau, Nhạc Kiếm Ly phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
- Lý sư muội, đây là tạo hoá!
Lý Nhiên hỏi:
- Tạo hoá gì?
Nhạc Kiếm Ly giải thích:
- Thứ này vừa là chìa khoá, vừa là bản đồ, chỉ dẫn đến chỗ một tiểu bí cảnh. Nếu như ta không đoán sai, chắc chắn bên trong cất giấu chí bảo!
- Bí cảnh ? Chí bảo ?
Lý Nhiên gật đầu:
- Nghe cũng không tệ.
Nhạc Kiếm Ly thở dài nói:
- Xem ra vận khí của ngươi rất tốt.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Đều là công lao của Nhạc sư tỷ, tuệ nhãn như châu, nếu không... Ta đã sớm ném tảng đá vụn này đi.
- Thật sao?