Chương 502. Tiến nhập bí cảnh, đây là Long Cung ? (2)
Ba người Bạch Tương Dạ thấy thế, cũng vội vàng đứng dậy đi theo. Tuy trạng thái chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng lúc này không quản được nhiều như vậy. Bọn họ ngay cả thú triều cũng đã chống đỡ qua rồi, làm sao có thể chắp tay đưa cơ duyên cho người khác? Theo bóng người cuối cùng đi vào bạch quang, trận pháp cũng dần dần ngừng vận chuyển, đáy biển lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Dường như xuyên qua một cái đường hầm tăm tối, không biết qua bao lâu, trước mắt rộng mở ánh sáng.
Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly bước lên thổ địa vững chắc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, chân mày hai người hơi nhíu lại.
Chỉ thấy nơi bọn họ đứng là ở trong một tòa cung điện đổ nát.
Cả tòa cung điện đều tràn ngập lam sắc, ngay cả gạch đá trên mặt đất cũng đều phản xạ lam quang nhàn nhạt.
Bốn phía đã đổ nát không chịu nổi, phóng tầm mắt nhìn ra đều là vẻ thê lương đổ nát, thậm chí có rất nhiều nơi đã sụp đổ.
Mặt đất và trên vách tường có không ít vết tích đỏ sậm, nhìn như là huyết dịch.
Dường như nơi đây đã trải qua một hồi ác chiến, tuy nhiên không thấy một cỗ thi thể.
Nhạc Kiếm Ly nghi ngờ nói:
- Thoạt nhìn không giống như là truyền thừa, ngược lại giống như một cái chiến trường, không biết đây là địa phương nào ?
Lý Nhiên lên tiếng nói:
- Nơi này là Long Cung.
- Long Cung ?
Nhạc Kiếm Ly sửng sốt một chút:
- Làm sao ngươi biết ?
Lý Nhiên cười chỉ vào đầu đỉnh:
- Không phải trên đó có viết sao.
Nhạc Kiếm Ly ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên có một cái bảng màu đen, viết hai chữ lớn màu lam.
Long Cung.
Tuy chữ viết không tệ, nhưng bảng hiệu đã cong vẹo, dường như sắp rớt xuống.
Nhìn qua không có gì uy nghiêm, ngược lại còn có mấy phần khôi hài.
Lúc này, những người khác cũng truyền tống đến, sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt cũng hơi nghi hoặc một chút.
Hiển nhiên nơi này có chút khác biệt với những bí cảnh bọn họ đã đi qua.
Bạch Tương Dạ phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn vị hộ pháp Hợp Đạo Cảnh một cái, sau đó lựa chọn một phương hướng đi tới.
Mặc kệ đây là địa phương nào, nếu đã tới, khẳng định không thể tay không mà về.
Phùng Vạn Giang do dự một chút, lựa chọn hướng ngược lại.
Lý Nhiên đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt thần niệm bao phủ cả tòa cung điện, tất cả địa hình và bố cục đều hiện rõ trong đầu.
- Chúng ta đi bên này !.
- Được.
Nhạc Kiếm Ly gật đầu.
Hai người đi dọc theo hành lang, một đường hướng vào chỗ sâu trong cung điện.
Hành lang vô cùng lạnh lẽo, hai bên tường lóe ra ánh sáng u lam, chiếu sáng lờ mờ nơi này.
Hai bên dựng rất nhiều pho tượng đứng nghiêm, toàn bộ đều mang giáp, ôm thương cầm kiếm, thân hình vô cùng cao lớn,... ít nhất ... cũng phải mười thước.
Lý Nhiên nhìn lại, cẩn thận đánh giá từng cái.
Dưới tác dụng của Phá Vọng Chi Đồng, hắn có thể nhìn ra trong mũ của bọn họ lóe lên ánh sáng màu lam, hiển nhiên không chỉ là pho tượng đơn giản.
Hắn vừa muốn nói cái gì, thì trong không khí vang lên tiếng "Răng rắc".
Chỉ thấy thân hình Nhạc Kiếm Ly dừng lại, một cục gạch dưới chân thoáng trầm xuống, dường như đạp trúng cơ quan gì.
Bốn phía lập tức tỏa ra hào quang, kèm theo tiếng nổ ùng ùng, hai cái cửa đá vừa dày vừa nặng rơi xuống.
Trong nháy mắt toàn bộ hành lang biến thành một gian mật thất.
Chân mày Lý Nhiên cau lại:
- Đây là khảo nghiệm sao ?
Nhạc Kiếm Ly kéo tay áo của hắn một cái, thanh âm ngưng trọng nói:
- Ngươi nhìn những bức tượng kìa...
- Hả ?
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử hơi co rụt vào.
Chẳng biết từ lúc nào những bức tượng này đã thay đổi tư thế, lúc này tất cả đều quay người lại, đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai người.
Dưới mũ giáp loé lên ánh sáng u lam, giống như quỷ hỏa, khiến người ta cảm thấy có chút hoảng sợ.
Lý Nhiên lắc đầu:
- Xem ra cái bí cảnh này rất đặc biệt...
Vừa dứt lời, pho tượng bên người liền động, hung hăng chém đại kiếm dài mấy thuớc xuống người hắn.
Cảm giác áp bách kinh khủng gần như muốn ép vỡ bầu không khí!
Oanh!
Kiếm khí trong tay Lý Nhiên phun ra nuốt vào, hóa thành một bàn tay lớn màu bạc, gắng gượng bắt lấy trường kiếm.
Mặc cho bức tượng dùng lực như thế nào cũng không thể rút ra.
Chân mày hắn cau lại:
- Lực đạo này... ít nhất ... cũng phải là Phân Thần đỉnh phong.
Tất cả các còn lại pho tượng đều động, trầm mặc chạy về phía hai người, hung hãn nện binh khí to lớn trong tay xuống!
Oanh!
Bên trong hành lang truyền đến tiếng nổ ầm ầm!
Nơi này có khoảng hơn mười pho tượng, thân hình khổng lồ gần như lấp đầy toàn bộ không gian, đao kiếm gào thét chém về phía hai người!
Thanh thế hết sức kinh người!
Con ngươi Lý Nhiên lấp lánh ngân quang, ngân sắc kiếm ý dâng trào mà ra, trực tiếp đánh bay bọn họ ra ngoài!
Nhưng pho tượng căn bản không biết đau, linh hoạt xoay chuyển thân thể trên không trung, vững vàng đứng trên mặt đất. Sau đó lại đánh tới nhanh như tia chớp!
Lý Nhiên nhíu mày:
- Nhạc sư tỷ, thứ này có chút môn đạo, ngươi cẩn thận đừng để bị thương.
- Đừng quá xem thường ta.