Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 540. Dịch Thanh Lam xuất thủ, Trần Uẩn Đạo kinh hãi! (2)

Chương 540. Dịch Thanh Lam xuất thủ, Trần Uẩn Đạo kinh hãi! (2)


Trần Uẩn Đạo trợn tròn hai mắt, ngây người ngồi trên ghế.
Hắn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ lời nói Sở Linh Xuyên, ngay sau đó lại bị Dịch Thanh Lam làm cho rung động.
- Lý Nhiên, lại là đệ tử của Dịch Thanh Lam? !
Giờ khắc này Trần Uẩn Đạo có chút hoài nghi nhân sinh.
Hắn biết Dịch Thanh Lam là hậu trường của Lý Nhiên, vốn tưởng rằng cái đó chỉ là báo ân, không nghĩ tới hai người có quan hệ thầy trò!
- Dịch Thanh Lam, Sở Linh Xuyên, Lãnh Vô Yên... gia hỏa này lại có ba vị sư tôn Đế cấp? !
Hơn nữa còn là nhóm mạnh nhất trong Đế cấp.
Chuyện này không khỏi quá khoa trương đi!
Hiện tại hắn có điểm cưỡi hổ khó xuống.
Nếu như điều tra tiếp, hai vị Nữ Đế này thực sự rất khó đối phó, nhưng nếu đến đây mà thôi, thì hắn thực sự không bỏ được thể diện.
Trần Uẩn Đạo do dự hồi lâu, vẫn cắn chặc hàm răng.
Lần này hắn gióng trống khua chiêng mà đến, có không biết bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm nơi đây, nếu như cứ như vậy rời đi. Bộ mặt Thần Đạo Cung sẽ không còn sót lại chút gì!
Trần Uẩn Đạo nói:
- Người trong thiên hạ tự có cái nhìn về việc làm của hai vị chưởng môn, bổn toạ cũng không tiện nói thêm cái gì. Nhưng bổn toạ cũng muốn vì đệ tử đã chết yêu cầu một câu trả lời hợp lý!
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ muốn nói cái gì?
Mặt Trần Uẩn Đạo không đổi sắc nói:
- Vẫn là câu nói kia, đưa ký ức lúc đó ra, nếu như người không phải do Lý Nhiên giết. Vậy bổn toạ tuyệt không hai lời.
Ánh mắt Dịch Thanh Lam hơi nheo lại:
- Nếu như người là do hắn giết thì sao?
Trần Uẩn Đạo cắn răng nói:
- Vậy tự nhiên là một mạng đổi một mạng!
Oanh!
Cả tòa đại điện đều run rẩy. .
Trên người Dịch Thanh Lam loé lên bạch quang nhàn nhạt, khí tức kinh người cuộn trào mãnh liệt giống như sóng lớn!
Búi tóc đen không gió mà bay, giọng nói lạnh thấu xương:
- Trần Uẩn Đạo, có phải bần đạo quá khách khí đối với ngươi hay không?
Trần Uẩn Đạo cau mày nói:
- Dịch đạo trưởng, ngươi...
Lời còn chưa dứt, một đạo bạch quang tạo thành bàn tay to lớn hung hãn chụp xuống!
Oanh!
Không khí bị đè nén nổ vang, hư không trực tiếp bị xé rách!
Gạch đá vỡ vụn, đại địa nứt vỡ!
Sơn thể dưới đại điện đều bị lún xuống một trượng, các trưởng lão xung quanh trực tiếp thổ huyết bắn ra ngoài!
U quang lấp lánh bên ngoài thân thể Trần Uẩn Đạo, thân hình không khống chế được, lơ lửng ra ngoài mấy trượng giống như lông vũ.
Tránh thoát một chưởng này.
Không chờ hắn lấy hơi, một bàn tay trắng noãn như ngọc xuyên qua hư không, nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực hắn.
Áng sáng ảm đạm loé lên.
Sau đó bạch quang tùy ý dâng trào, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài!
Trần Uẩn Đạo chật vật lui lại mấy bước, rồi mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình, sắc mặt hiện lên một tia ửng đỏ, chân cũng hơi run nhè nhẹ.
Dịch Thanh Lam quá mạnh mẽ.
Nhất cử nhất động nhìn như bình thường, nhưng lại ẩn chứa vô thượng đạo tắc, phong bế cả cái không gian này, làm cho hắn căn bản không chỗ né tránh!
Ngay cả cái đạo thể gần như rèn luyện đến mức tận cùng, cũng suýt chút nữa bị đánh cho sụp đổ!
- Dịch Thanh Lam, ngươi điên rồi!
Trần Uẩn Đạo tức giận nói:
- Dám ra tay với bổn toạ, chẳng lẽ ngươi muốn khai chiến với Thần Đạo Cung? !
Dịch Thanh Lam bình tĩnh nói:
- Nếu như lưu ngươi lại nơi này, Thần Đạo Cung cũng không đáng nhắc đến ?
Ánh mắt Trần Uẩn Đạo hiện lên vẻ bối rối.
Đạo cô này điên thật rồi.
- Nơi này chính là Vân Kiếm Đảo, chẳng lẽ ngươi muốn phá hủy Vạn Kiếm Các hay sao? Sợ rằng ngay cả Sở Kiếm Thủ cũng sẽ không đồng ý... Hả ?
Lời còn chưa nói hết, Trần Uẩn Đạo đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Sở Linh Xuyên đang xoa tay, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm Minh Kính Thượng Nhân:
- Con lừa ngốc, chúng ta cũng đừng nhàn rỗi nữa. Lần trước không dùng toàn lực, lần này thử xem có thể làm thịt ngươi hay không!
- A di đà phật.
Minh Kính Thượng Nhân chắp hai tay, vẻ mặt hiền từ nói:
- Phật viết: Chấp nhất như vực sâu, sẽ rơi vào bến bờ tử vong...
Sở Linh Xuyên không nhịn được nói:
- Nói tiếng người!
Minh Kính tỏ vẻ mặt chân thành:
- Xin lỗi, bần tăng biết sai rồi.
Trần Uẩn Đạo:
- ...
Nhìn ánh mắt vô tội kia của Minh Kính, trong chốc lát Sở Linh Xuyên không biết nói gì.
Con lừa ngốc này, quả nhiên vẫn từ tâm trước sau như một...
Suýt chút nữa Trần Uẩn Đạo phun ra một ngụm lão huyết.
- Minh Kính, ngươi đang làm cái gì đó! Bổn toạ gọi ngươi tới, là để ngươi chủ trì công đạo, không phải để ngươi nhận sai!
Minh Kính Thượng Nhân không hề đổi sắc nói:
- Bần tăng suy nghĩ tỉ mỉ một chút, thấy Nhạc thủ tịch nói vô cùng có lý. Bọn họ không có lý do ra tay với Phùng Vạn Giang, có lẽ hắn chết do bí cảnh sụp xuống.
Trần Uẩn Đạo cắn răng nói:
- Đây chẳng qua là lời nói một phía của nàng!
Minh Kính nghiêm túc nói:
- Nhưng bần tăng tin.
- ...
Trần Uẩn Đạo tức giận đến mức sắp bốc khói.
Tốc độ trở mặt của con lừa ngốc này cũng quá nhanh đi !!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất