Chương 578. Vậy cùng nhau ở bên ngoài a !!
Sở Linh Xuyên tức giận không thôi.
Hóa ra đạo cô có chủ ý này!
Lấy thiên phú tu luyện của Thẩm Nịnh, không bao lâu nữa sẽ đạt đến Luyện Khí trung kỳ, thời gian nàng và Lý Nhiên ở chung với nhau vốn không còn lại nhiều, đạo cô này lại muốn dẫn người đi!
Lương tâm thật xấu xa!
Lúc này, Dịch Thanh Lam đã chuẩn bị rời đi, Sở Linh Xuyên giơ tay ngăn lại.
- Chờ một chút, ta và các ngươi cùng đi!
- Hả?
Dịch Thanh Lam ngây ngẩn cả người:
- Ngươi cũng muốn đi Giang Li Thành ?
- Không sai.
Sở Linh Xuyên quả quyết gật đầu:
- Dịch đạo trưởng đường xa mà đến, đương nhiên ta phải đích thân đi cùng, nếu không... Chẳng phải Vạn Kiếm Các ta thất lễ với khách quý sao ?
Dịch Thanh Lam cau mày nói:
- Vậy chuyện tu hành của Thẩm Nịnh thì sao ?
Sở Linh Xuyên dùng một tay ôm lấy lấy tiểu nha đầu:
- Đương nhiên là đi theo chúng ta, bản thân võ giả phải học được việc thích ứng hoàn cảnh, đi Giang Li Thành cũng có thể tu hành.
Nàng đã nghĩ xong.
Tốc độ tu luyện ở bên ngoài, khẳng định không nhanh bằng trong nhà, như vậy thì có thể danh chánh ngôn thuận để Lý Nhiên chờ lâu thêm vài ngày.
Nhưng vẫn có thể thuận tiện đi dạo phố cùng nhau, đùa giỡn, nhất định chính là nhất tiễn song điêu.
- Cái này...
Dịch Thanh Lam có chút chần chờ.
Nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do để phản đối.
- Được rồi, nắm chặt thời gian đi thôi, một lát nữa trời sắp sáng rồi.
Nói xong Sở Linh Xuyên liền ôm Thẩm Nịnh đi ra ngoài.
Dịch Thanh Lam có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể bước nhanh theo Lý Nhiên
- Vậy...
Lâm Lang Nguyệt thận trọng hỏi:
- Sư tôn, đệ tử ở đâu đây?
Dịch Thanh Lam nói:
- Ngươi và Nhạc thủ tịch ngủ cùng chỗ đi ! Không cần đi theo chúng ta.
Lâm Lang Nguyệt:
- ...
Sở Linh Xuyên cũng không quay đầu lại nói:
- Kiếm Ly, chiêu đãi Lâm thủ tịch cho tốt, ngàn vạn lần không nên thất lễ.
Nhạc Kiếm Ly:
- ...
Nhìn bóng hình bọn họ chậm rãi tiêu tán, hai người đứng ở trong phế tích, giống như hai đứa trẻ bị gia trưởng vứt bỏ.
- Sư tôn thay đổi rồi, trước đây sẽ không bỏ lại ta một mình...
- Làm quen là tốt rồi, thế nhưng ta cũng muốn đi Giang Li Thành.
- Có ai không muốn chứ?
- Haiz...
Các nàng cùng nhau thở dài, trong lòng có vô hạn thê lương.
- Đi, tiếp tục đi tắm thôi.
- Ừm, vừa rồi còn chưa trò chuyện xong...
...
Giang Li Thành.
Bái Nguyệt lầu.
Bốn người trực tiếp đạp phá hư không, đi tới hành lang lầu ba.
Tuy sắc trời đã muộn, khách sạn cũng đã đóng cửa, nhưng lúc trước Lý Nhiên đã bao hết tất cả các phòng hảo hạng. Cho nên bây giờ gian phòng vẫn trống không.
Lý Nhiên nói:
- Ta và Thanh Lam sư tôn ở gian phòng phía trước! Những phòng khác Linh Xuyên sư tôn tùy ý chọn.
- Tốt.
Sở Linh Xuyên gật đầu.
Ôm Thẩm Nịnh tùy tiện đi vào trong một gian phòng.
Nhìn các nàng rời đi, Lý Nhiên và Dịch Thanh Lam cũng về tới gian phòng của mình.
Trong phòng đàn hương lượn lờ.
Lý Nhiên dời ghế ngồi bên cửa sổ, từ từ gió đêm khiến người ta thần thanh khí sảng.
Bầu không khí yên lặng như tờ, cộng thêm vô số ánh sao trong màn đêm, khiến tâm thần không tự chủ được yên tĩnh trở lại.
Đầu ngón tay hắn lóng lánh kiếm khí, giống như điện quang chớp động.
Lần này tới Vân Kiếm Đảo, tuy quá trình có nhiều khúc mắc, nhưng thu hoạch cũng tương đối khá.
Kiếm khí Đế cấp, Thanh Liên Thánh Diễm, pho tượng thủ vệ, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật... Những thứ này đều là cơ duyên tạo hóa có thể gặp mà không cầu.
Vận khí của hắn quả thật không tệ.
Thế nhưng trong lòng Lý Nhiên, thu hoạch lớn nhất trong hành trình đi Đông Hải lần này, cũng không phải là những dị hỏa thần thông này.
Mà là Sở Linh Xuyên.
Lúc đầu nữ nhân này bị hắn gọi là "bà nương điên", sau đó lại biến thành "Linh Xuyên sư tôn", đã thành lập ràng buộc sâu đậm với hắn.
Vị Kiếm Thủ cường thế, cao ngạo, thậm chí có lúc ngang ngược không biết lý lẽ này, cũng có lúc thật thành, bao che khuyết điểm, có tình có nghĩa.
Tính cách mâu thuẫn như vậy xuất hiện ở trên người nàng, ngược lại có loại mị lực đặc biệt, làm cho Lý Nhiên không nhịn được muốn đến gần.
- Tuy Linh Xuyên sư tôn có chút quái dị, nhưng đúng là cực kỳ đáng yêu.
Nhớ lại ban ngày đối mặt với Trần Uẩn Đạo, biểu hiện cực độ ưu việt của hai vị sư tôn kia, khiến trong lòng hắn dâng lên một mảnh ôn nhu.
- Còn có Thanh Lam sư tôn nữa, vẫn luôn ân cần như vậy... chậc chậc, cái cơm chùa này ta ăn cũng không tệ.
Lý thánh tử cười rất xán lạn.
Lúc này, phía sau truyền tới một thanh âm:
- Cái gì mà cơm chùa ? Ngươi lại đói sao ?
- Hả ?
Bỗng nhiên Lý Nhiên quay đầu đi, chỉ thấy Dịch Thanh Lam đang đứng ở phía sau, có chút hiếu kỳ nhìn hắn.
- Thanh Lam sư tôn, sao ngươi lại tới đây ?
Mũi quỳnh của Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại, hừ hừ nói:
- Làm sao, không chào đón à ?
- Dĩ nhiên không phải.
Lý Nhiên dùng hành động biểu lộ thái độ.
Hắn trực tiếp vươn tay, một tay kéo Dịch Thanh Lam vào trong lòng, để cho nàng ngồi ở trên đùi của mình.
Gò má Dịch Thanh Lam ửng đỏ, nhưng cũng không có giãy dụa.