Chương 579. Dịch Thanh Lam lo lắng, điều kiện cùng với Sở Linh Xuyên!
Gò má thanh lệ vô song tựa ở đầu vai hắn, buồn bã nói:
- Cái tên tiểu tặc nhà ngươi, không khiến bần đạo tức chết không được sao.
- ...
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Đệ tử đâu nỡ lòng khiến sư tôn tức giận?
- Ngươi còn có mặt mũi nói ? Hôm nay ngươi... Ngô!
Dịch Thanh Lam còn chưa nói lời hết, nửa câu sau đã bị chặn lại.
- Chờ, chờ một chút!
Nguyệt quang như tắm.
Hai người ngồi ở bên cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu lên người bọn hắn, bầu không khí yên tĩnh mang theo một tia ngọt ngào.
Qua hồi lâu, Lý Nhiên vô cùng đắc ý ngẩng đầu lên.
Mặt Dịch Thanh Lam ửng hồng, ánh mắt nhộn nhạo, vô lực vùi ở trong ngực hắn.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Sư tôn vẫn ngọt như vậy.
- Ngươi vô sỉ!
Dịch Thanh Lam xấu hổ đấm hắn một cái.
Nàng trừng mắt nhìn Lý Nhiên, oán hận nói:
- Cái tên tiểu tặc nhà ngươi, lần nào cũng chọc bần đạo, bắt nạt ta như vậy, bần đạo còn không tha thứ cho ngươi… á!
- Còn không tha thứ cho ta ?
Lý Nhiên xoa cằm:
- Vậy xem ra đệ tử chưa đủ thành ý!
- Dĩ nhiên, ngươi một điểm thành ý đều không...
Lời còn chưa nói hết, lại bị chặn trở về,
Một nén nhang sau.
Lý Nhiên chăm chú hỏi:
- Hiện tại sư tôn cảm nhận được thành ý của đệ tử chưa?
Cổ Dịch đạo trưởng đỏ ửng, tiếng nói như muỗi kêu:
- Cảm nhận, cảm nhận được...
Nàng nào còn dám nói một chữ không ?
Lý Nhiên lại hỏi:
- Vậy sư tôn tha thứ cho đệ tử sao?
- Không có….có!
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, tức giận nói:
- Lần này ngươi đừng hòng cứ như vậy qua cửa!
Mỗi lần đều bị tên gia hỏa này lừa dối bỏ qua, nhất định lần này phải hỏi rõ ràng mới được.
Nàng muốn đứng dậy, như vậy sẽ có vẻ nghiêm túc hơn một ít, nhưng Lý Nhiên vẫn ôm chặt không chịu buông tay.
Vô lực lắc người một cái, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.
- ...
Lý Nhiên gãi đầu, thận trọng nói:
- Là bởi vì Linh Xuyên sư tôn sao?
- Ngươi nói xem ?
Dịch Thanh Lam khoanh tay, chất vấn:
- Đến cùng ngươi và Sở Linh Xuyên có quan hệ như thế nào ?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Chính là quan hệ thầy trò.
- Thầy trò ?
Dịch Thanh Lam hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cảm thấy bần đạo có tin không ?
Chỉ từ biểu hiện hôm nay đến xem, quan hệ của hai người tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy!
Nhìn vẻ mặt vô tội của Lý Nhiên, trong lòng cũng có chút kỳ quái.
Nàng và Sở Linh Xuyên tuy không tính là quen thuộc, nhưng vẫn hơi hiểu biết đối với tính tình của đối phương.
Tổng kết lại chỉ có bốn chữ “Tự cao tự đại”.
Coi như là đại năng Đế cấp như Trần Uẩn Đạo, Thịnh Diệp cũng chưa từng được vị Kiếm Thủ này coi trọng.
Không như vậy sẽ không xuất kiếm chỉ thất tông.
Nếu như nói Hạo Thổ còn có ai có thể khiến cho người này kiêng kỵ, có lẽ cũng chỉ có Bắc Địa Lãnh Vô Yên... Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Ai không kiêng kỵ Lãnh Vô Yên chứ?
Cho nên...
Vì sao Sở Linh Xuyên đối với Lý Nhiên đặc biệt như vậy ?
Chân mày Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại, nghi ngờ nói:
- Bần đạo nhớ kỹ, trong Đại Hội Thành Tiên các ngươi còn phát sinh xung đột, coi như là vì thu Thẩm Nịnh làm đồ đệ, thái độ này thay đổi không khỏi quá nhanh đi ?
Đến cùng giữa hai người này xảy ra chuyện gì ?
Lý Nhiên nháy mắt một cái:
- Có thể là bị nhân cách mị lực của đệ tử hấp dẫn !.
Dù sao dáng dấp đẹp trai lại có tài hoa, ai có thể cự tuyệt đàn ông ưu tú như vậy chứ?
Hắn bày ra vẻ mặt xấu xí ngồi tự luyến.
- ...
Dịch Thanh Lam tức giận trợn mắt nhìn hắn:
- Da mặt ngươi còn có thể dầy thêm một ít nữa sao?
Tuy Lý Nhiên thực sự có mị lực... Nhưng Sở Linh Xuyên độc thân lâu như vậy, thiên kiêu cự bá dạng gì chưa thấy qua ?
Làm sao mới quen biết vài ngày, đã thân mật như vậy với hắn?
Lý Nhiên lộ vẻ cười cười nói:
- Nếu như không phải nguyên nhân này, làm sao sư tôn lại rơi vào tay giặc chứ?
- Rơi, rơi vào tay giặc ? !
Dịch Thanh Lam xấu hổ véo hắn một cái:
- Ngươi đừng nói bậy, bần đạo làm gì có!
- Hít !
Lý Nhiên đau đến mức mặt đều tái đi rồi.
Tuy cường độ nhục thân hắn rất cao, nhưng chênh lệch với đại năng Đế cấp cũng không phải ít, coi như đối phương là đạo tu, cũng không phải hắn có thể chịu được.
Dịch Thanh Lam thấy thế lại có chút đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa cho hắn.
- Ai bảo ngươi nói hươu nói vượn, biết đau chưa ?
Lý Nhiên tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt:
- Không đau, coi như sư tôn chém đệ tử một kiếm, đệ tử cũng sẽ không nhíu mày một chút.
- Cắt !
Dịch Thanh Lam trợn mắt liếc hắn một cái, khóe miệng lại không kìm chế được hơi nhếch lên.
Dưới tình huống Lý Nhiên chọc cười, rốt cuộc bầu không khí cũng hòa hoãn lại.
Dịch Thanh Lam tựa ở trong ngực hắn, giọng nói buồn bã:
- Tiểu tặc, bần đạo biết ngươi đang suy nghĩ gì.
Lý Nhiên nói:
- Sư tôn, ta...
- Không cần phải gấp gáp giải thích.
Dịch Thanh Lam ngắt lời nói:
- Coi như ngươi không có loại ý tưởng này, từ biểu hiện của Sở Linh Xuyên. Nàng cũng không coi ngươi là đệ tử đơn giản như vậy.