Chương 587. Vì Thanh Lam sư tôn, nhất định phải hảo hảo tu luyện! (2)
Đó là một công trình to lớn, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành
Nhưng trước mắt đã lấy được hiệu quả sơ bộ, chí ít các nàng đã không gây gổ nữa.
Lúc này, hắn nhớ ra cái gì đó, nói:
- Thanh Lam sư tôn, có một vấn đề đệ tử vẫn muốn hỏi ngươi.
Dịch Thanh Lam hiếu kỳ nói:
- Vấn đề gì ?
Lý Nhiên cười hề hề nói:
- Lúc sư tôn đã nói qua, muốn cùng Kiếm Thủ... khụ khụ,... ít nhất ... nhục thân cũng phải đại thành. Vậy đối với Thanh Lam sư tôn thì sao ? Có điều kiện cứng nhắc gì không?
- Hả? Điều kiện cứng nhắc ? !
Toàn thân Dịch Thanh Lam cứng lại, trong nháy mắt gò má trắng nõn đỏ lên, tốc độ đỏ ửng dùng mắt thường cũng có thể thấy được, ngay cả cái cổ tuyết trắng cũng như dính vào ánh bình minh.
- Ngươi, ngươi tại sao ngươi có thể hỏi loại vấn đề này ? !
Nàng lắp ba lắp bắp hỏi, ngay cả nói cũng không nói được.
Lý Nhiên nhún nhún vai, thản nhiên nói:
- Lấy quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ đệ tử không cần biết sao?
- ...
Đáy mắt Dịch Thanh Lam tràn đầy vẻ ngượng ngùng, thần tình hoảng loạn bất kham:
- Coi như như vậy, ngươi cũng không thể hỏi trực tiếp như vậy chứ! Chuyện này bảo người ta trả lời thế nào ?
- Đương nhiên là thành thật trả lời.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Như vậy đệ tử tu luyện, cũng sẽ càng có tinh thần hơn!
- Phi!
Dịch Thanh Lam nhổ một tiếng:
- Ngươi như thế mà là vì tu luyện sao? Bần đạo không có ý tứ vạch trần ngươi!
- Hắc hắc.
Lý Nhiên nở nụ cười xán lạn, không có chút xấu hổ nào.
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, ánh mắt biến hóa, khẽ cắn môi.
Cuối cùng trầm mặc một lát, vẫn thấp giọng nói:
- Bần đạo không phải võ tu, thể chất không cần khoa trương như vậy. Thế nhưng... Thế nhưng bần đạo tu hành là Vong Tình Chi Đạo, giả sử đúng như ngươi nói, rất có thể sẽ gây nên đại đạo phản phệ, thậm chí sẽ yên diệt thần hồn của ngươi.
Lý Nhiên nghe vậy ngây ngẩn cả người:
- Hậu quả nghiêm trọng như thế?
- Ngươi cho rằng như nào?
Dịch Thanh Lam buồn bã nói:
- Vong Tình Chi Đạo, thái thượng minh minh. Nếu bần đạo sửa đạo này, dĩ nhiên sẽ phải thừa nhận hậu quả từ bên ngoài mang tới.
Lý Nhiên thở dài một cái.
Cả người ủ rũ, hiển nhiên rất buồn bã.
Dịch Thanh Lam vừa bực mình vừa buồn cười:
- Cái tên tiểu tặc này, có phải trong đầu chỉ chứa loại chuyện như vậy không?
- Đương nhiên không phải.
Lý Nhiên đau lòng nhức óc nói:
- Chẳng qua là đệ tử cảm thấy, đột nhiên mất đi động lực.
- ...
Dịch Thanh Lam đỏ mặt trợn mắt liếc hắn một cái:
- Thực sự là phục ngươi... thế nhưng bần đạo còn chưa nói hết. Mặc dù sẽ bị đại đạo phản phệ, nhưng chỉ cần hồn lực ngươi đủ mạnh, cũng không phải là hoàn toàn không thể chống cự.
- Ồ?
Ánh mắt Lý Nhiên lập tức sáng lên:
- Sư tôn nói lời này là thật ?
- Dĩ nhiên.
Dịch Thanh Lam suy tư một phen, nói:
- Bình thường mà nói,... ít nhất ... hồn lực cũng phải đến Độ Kiếp đỉnh phong mới được. Thế nhưng hồn lực ngươi mạnh thần kỳ. Khả năng chỉ cần Độ Kiếp sơ kỳ, thậm chí Hợp Đạo đỉnh phong là đủ rồi...
Nói xong, gò má của nàng cũng càng ngày càng đỏ.
- Không ngờ bần đạo lại thảo luận chuyện như vậy với hắn... Thật sự là mắc cỡ chết người mà.
- Hợp Đạo đỉnh phong ?
Cả người Lý Nhiên lập tức hưng phấn.
Kém cũng không phải quá nhiều!
- Thanh Lam sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chăm chú tu luyện!
Ánh mắt Dịch Thanh Lam phiêu hốt, hừ hừ nói:
- Ai, ai quản ngươi tu luyện hay không tu luyện ?
- Gánh nặng đường xa!
Ánh mắt Lý thánh tử kiên định, cảm giác trọng trách trên vai mình lại nặng hơn.
...
Lúc này, Thẩm Nịnh ngồi ở trên vai, chỉ về đằng trước nói:
- Ca ca, chúng ta đến Đông Hải Lâu!
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tửu lâu đang ở cách đó không xa.
- Đi, ngày hôm nay mời các ngươi ăn bữa tiệc lớn!
Đông Hải Lâu.
Hiện tại thời gian còn sớm, còn chưa tới giờ cao điểm buổi trưa, cho nên thực khách trong tửu lâu cũng không tính là nhiều.
Lầu hai trang nhã.
Hai nam nhân ngồi đối mặt, đang nâng ly uống rượu.
Một người trong đó có thân hình khôi ngô cao lớn, tuổi tác không quá lớn, tư thế ngồi như rồng cuộn hổ ngồi, mười phần khí thế.
Nếu như Lý Nhiên nhìn thấy hắn, không chừng còn có thể liếc mắt nhận ra.
Người này chính là thành chủ Thanh Châu Thành, Hạng Trạch.
Trong trừ ma đại hội, hai người từng đánh qua một trận.
Mà nam nhân ngồi đối diện hắn, lại lớn tuổi hơn một ít, gương mặt chữ quốc, có vài phần không giận tự uy.
Thành chủ Giang Li Thành, Thạch Ngọc Thừa.
Thạch Ngọc Thừa cầm bầu rượu lên, tự mình rót đầy cho Hạng Trạch, cười nói:
- Hạng lão đệ không ở Thanh Châu Thành hưởng phúc, tại sao lại chạy đến thâm sơn cùng cốc của ta ?
- Thâm sơn cùng cốc ?
Hạng Trạch lắc đầu:
- Thạch đại ca đừng nói giỡn, cái Giang Li Thành của ngươi giàu có, trong toàn bộ Hạo Thổ đều xếp hàng đầu. Nếu ngươi nói như vậy, sợ rằng Thanh Châu Thành chả là cái cóc khô gì.
Tuy diện tích Giang Li Thành không quá lớn, nhưng dựa theo vị trí là bảo địa Đông Hải.