Chương 607. Lý Thánh Tử si tình!
Với tính cách của nam nhân này, điều đó có thể đúng, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ thích một ‘Thôi Oanh Oanh’!
Chẳng lẽ ông chủ Lê Viên vì muốn nổi tiếng nên cố ý làm ra mánh khóe này?
Nhưng ông chủ đã thề thốt rằng:
- Việc này tuyệt đối chính xác, Tây Sương Ký đúng là từ trong miệng Lý Thánh Tử.
Thần sắc hắn chăm chú, không hề giống giả bộ.
Sở Linh Xuyên quay đầu nhìn về Lý Nhiên, chỉ thấy ánh mắt người kia mang theo ý cười đùa, nhưng không nói.
Mà Dịch Thanh Lam cũng rất bình tĩnh, dường như không có chút bất ngờ nào.
Điều này càng làm nàng thêm mơ hồ.
- Ngươi rõ ràng không có tu vi, sao lại biết Lý Nhiên? Nàng khó hiểu hỏi.
Ông chủ lắc đầu nói:
- Ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, mà Lý Thánh Tử là nhân vật trên trời, ta làm sao biết hắn? Câu chuyện Tây Sương Ký này là người khác kể lại cho ta...
Sở Linh Xuyên càng tò mò hơn, dò hỏi:
- Ngươi nói kĩ một chút từ đầu tới đuôi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chủ quán do dự một chút.
Nếu đã nói cho đối phương biết, vậy cũng không cần phải giấu giếm, chỉ đơn giản là kể lại toàn bộ câu chuyện.
Thì ra hắn có một cô cháu gái là thiên phú tu hành siêu phàm.
Thời niên thiếu bái nhập Thiên Xu viện, trở thành một chấp sự nhỏ trên đỉnh Nhàn Vân.
Lúc trước về thăm nhà vô tình nói đến việc này, vừa lúc ông chủ nghe được.
Câu chuyện này làm cho hắn vô cùng cảm động.
Bởi vì thói quen nghề nghiệp nên hắn phát hiện cơ hội làm ăn trong đó.
Vì vậy ghi chép lại toàn bộ câu chuyện, sai người cải biên thành vở kịch và biểu diễn trong Lê Viên.
Quả nhiên.
Tây Sương Ký mới được đưa lên sân khấu, nó đã thu hút sự khen ngợi chưa từng có vì những tình tiết thăng trầm của cốt truyện. Một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh thì truyền khắp toàn bộ phía đông Hạo Thổ.
Ngay cả danh tiếng của Lê Viên cũng tăng vọt theo, ông chủ kiếm bộn tiền cũng nhờ nó…
Lý Nhiên nghe xong lắc đầu cười.
- Thì ra có chuyện như thế.
- Xem ra hắn phải lấy phí bản quyền mới đúng.
Nhưng đó chỉ là nói vậy thôi, hắn không có ý định làm điều đó. Câu chuyện này tuy từ miệng hắn nói ra nhưng cũng không phải tác phẩm của hắn, xét đến cùng, hắn cũng chỉ là một ‘phu khuân vác’ kể chuyện xưa mà thôi.
Mặc dù ông chủ kiếm được một chút tiền nhỏ, nhưng vở kịch này sẽ sớm lan rộng khắp Đại Giang Nam Bắc, và vô số đoàn Lê Viên sẽ lần lượt trình diễn chúng.
Ở tương lai không xa, tên vở kịch phỏng chừng sẽ trở thành một phần thường xuyên của tất cả gánh hát.
Nó khiến Lý Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy những tác phẩm kinh điển từ ‘quê hương’ được quảng bá và ngưỡng mộ tại đây. Mặc dù nó không phải là một nhiệm vụ, nó cũng là một cảm giác vinh dự.
Ông chủ thì thào:
- Vì thế, ta còn cố ý hỏi đứa cháu gái của ta. Có người nói Lý Thánh Tử đi Bạch Vân Phong, nói ra câu chuyện này trước mặt mọi người...
Sở Linh Xuyên nghi ngờ nói:
- Nhưng Thiên Xu viện tu luyện là Vong Tình Chi Đạo, loại chuyện này chắc là bị cấm truyền bá chứ ?
Ông chủ gãi đầu nói:
- Ta cũng rất tò mò. Nhưng cháu gái tanói không sao, chưởng môn vốn cũng không để ý.
- Không để ý?
Sở Linh Xuyên quay đầu nhìn về phía Dịch Thanh Lam.
Gò má Dịch Thanh Lam ửng đỏ dưới khăn che mặt, có chút không tự nhiên dời ánh mắt.
- ...
Sở Linh Xuyên vừa nhìn về phía Lý Nhiên, truyền âm nói:
- Ông chủ này nói đều là thật?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Tám phần mười!
Sở Linh Xuyên nghe vậy trầm mặc.
Nữ nhân bên người Lý Nhiên rất nhiều, hắn là điển hình của lãng tử trêu hoa ghẹo bướm làm sao có thể tạo nên một câu chuyện chân thành và cảm động như vậy?
Chẳng lẽ...trong lòng hắn cũng có một Thôi Oanh Oanh?
Điều này làm cho nàng hơi bối rối.
Lúc này, ông chủ cố ý dặn dò:
- Ta chưa bao giờ nói với người khác về chuyện này, vì vậy xin đừng truyền ra ngoài, nếu không cẩn thận truyền đến tai Lý Thánh Tử, sợ rằng...
Nói đến đây, ông chủ giật mình, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
- Vậy ngươi còn dám nói với chúng ta? Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ chút nào chứ.
Lý Nhiên có chút buồn cười nói:
- Ngươi thật không biết chúng ta là ai?
Ông chủ lắc đầu giễu cợt nói:
- Tiểu nhân trí nhớ kém, xác thực không biết, mấy vị khách quan là...
Tôn Đô Đầu chỉ nói là có khách quý đến cửa nhưng không nói rõ ràng thân phận cụ thể.
- Quên đi, không biết cũng tốt.
Lý Nhiên đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của hắn:
- Diễn cho tốt, đừng có phá hỏng chiêu bài Tây Sương Ký.
Nói xong cũng quay đầu nói:
- Hai vị sư tôn, chúng ta đi thôi?
- Được.
Hai người bọn họ cũng đứng lên theo Lý Nhiên đi ra ngoài.
- Đợi đã, khách quan, các ngươi chưa lấy phần thưởng...
Ông chủ định thần lại đuổi theo mới phát hiện mấy người đã không thấy tăm hơi, giống như là biến mất trong không khí vậy.
- Kỳ quái.
Ông chủ gãi đầu một cái luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dường như bỏ quên một chuyện rất trọng yếu...
- Nhưng cuối cùng cũng tiễn được người đi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhận được thông báo của Tôn Đô Đầu, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, rất sợ sẽ đắc tội khách quý, cho tới bây giờ mới tính là thư giãn.
Mới vừa ngồi trên ghế, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai:
- Quý khách đi rồi sao?