Chương 626. Thẩm Ninh ‘thần trợ công’!
Có thể làm cho tên này nỗ lực tu luyện, đoán chừng cũng chỉ có một nguyên nhân.
- Thực sự là hoang đường!
Trong lòng nàng khinh bỉ một tiếng.
Dịch Thanh Lam cũng xấu hổ cúi đầu.
Chỉ có Sở Linh Xuyên vẻ mặt ngây thơ, không hiểu đây là ý gì
- Có thể coi là như vậy, các ngươi vì sao không ở Đảo Vân Kiếm tu hành, mà chen ở nơi này?
Lãnh Vô Yên cố nén ngượng ngùng, có chút nghi ngờ hỏi.
Đảo Vân Kiếm linh khí dồi dào, rất có lợi đối với việc tu hành, so với cái chốn phàm tục này đương nhiên tốt hơn rất nhiều lần.
Hơn nữa thân là thầy trò cùng ở một phòng, truyền ra ngoài sợ là còn không ít chuyện để đàm tiếu.
Sở Linh Xuyên giải thích:
- Vốn là ở trên đảo tu hành, thế nhưng Lý Nhiên lĩnh ngộ rút kiếm đánh, lúc ra chiêu ngoài ý muốn phá mất tẩm cung rồi... Thẩm Nịnh và tiểu nha đầu không có chỗ ở, chúng ta lúc này mới tới Thành Giang Li.
- Phá huỷ tẩm cung?
Lãnh Vô Yên thần thức tràn ra, trong nháy mắt xuyên qua không gian, quan sát cả Đảo Vân Kiếm một lượt.
Chỉ thấy tẩm cung chính xác đã bị phá hủy, cứ như một bức tường đổ vỡ bị phá từ trong ra.
Các đệ tử của Vạn Kiếm Các còn đang khẩn trương sửa chữa ở bên trong.
- Chẳng lẽ sự thực là vâỵ?
Lãnh Vô Yên đánh giá hai người.
Tuy lý do này cũng coi như đầy đủ, nhưng nàng luôn cảm thấy không có chỗ đúng, hình như bỏ quên chuyện trọng nào đó.
Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam hơi khẩn trương một chút.
Lời nói này nửa thật nửa giả, chưa tính là tình ngay lý gian, nhưng hiện nay cũng chỉ có thể nói như vậy.
Chủ yếu là Lãnh Vô Yên tới đột ngột quá.
Sáng sớm hôm nay các nàng còn chưa có mở mắt, đã cảm nhận được hơi thở cường giả này, cứ như màn đêm bao phủ lên bầu trời Đông Hải.
Hai người không kịp nghĩ nhiều, vừa xoay người ngồi lên, đã bị đối phương bắt được.
Nếu không phải mục tiêu của Lãnh Vô Yên là Vân Kiếm Đảo, thì cũng không có chú ý tới thành Giang Li, lúc đó sợ rằng bị bắt ngay tại giường!
Lãnh Vô Yên nhìn hai người, trầm trầm nói:
- Xem ra hai vị đối với Nhiên Nhi cực kỳ để bụng, tẩm cung phá hủy cũng không quên giúp hắn tu hành.
- Đó là đương nhiên.
Sở Linh Xuyên mặt không đổi sắc nói:
- Không riêng gì Lý Nhiên, ta đối với mỗi đệ tử thân truyền đều đối xử rất bình đẳng, đây là thái độ tối thiểu làm gương cho đồ đệ của mình.
Mặc dù nhưng lời nói chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng ‘làm gương cho đồ đệ’, mấy chữ này nói ra, ba người biểu tình đều có chút kỳ quái, cùng... Xấu hổ.
Lãnh Vô Yên trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói:
- Đã như vậy, cái kia Bổn Tọa liền không so đo với các ngươi.
Hai người nghe vậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
- Thế nhưng!
Lãnh Vô Yên ánh mắt lạnh nhạt.
- Các ngươi tốt nhất đàng hoàng một chút, không nên để cho Bổn Tọa phát hiện chuyện gì mờ ám, nếu không...
Lời chưa dứt, sát khí đã bay tứ phía.
Tuy không phát hiện chuyện gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết, hai người này thái độ đối với Lý Nhiên tuyệt không bình thường.
Điều này làm cho nàng khó tránh khỏi sinh lòng cảnh giác.
- Lãnh chưởng môn nghĩ nhiều rồi.
Sở Linh Xuyên gò má ửng đỏ.
Nếu dựa theo tính cách thường ngày, chỉ nghe nói như thế cũng đã nổi giận đùng đùng, nhưng bây giờ lại không khỏi chột dạ.
Lãnh Vô Yên không cần phải nhiều lời nữa, quay đầu nhìn về phía Lý Nhiên.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Hiện tại đi luôn?
Dịch Thanh Lam lên tiếng nói:
- Lãnh chưởng môn nếu đã tới, không bằng ở lại một lúc!.
Sở Linh Xuyên phụ họa nói:
- đúng vậy, cứ đi như thế, người khác lại nói Vạn Kiếm Các đãi khách không chu toàn.
Trong lòng các nàng không muốn Lý Nhiên rời đi, ở lại thêm mấy tiếng nữa cũng tốt.
Lãnh Vô Yên vốn muốn cự tuyệt, nhưng lúc này Lý Nhiên lại nói:
- Sư tôn, vẫn nên là ăn cơm xong hẵng đi! ở thành Giang Li hải sản rất ngon.
- Được rồi.
Lãnh Vô Yên gật đầu.
Ngược lại đã gặp được Lý Nhiên, trở về hay không cũng không gấp...
Bây giờ trời còn sớm, Thẩm Nịnh còn chưa có tỉnh ngủ, nằm lỳ ở trên giường ngủ say.
Lý Nhiên đi tới bế nàng lên.
Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng mở mắt.
- Ca ca, ngươi dậy rồi~
Lý Nhiên cười nói ra:
- Đồ sâu lười, mọi người đều dậy rồi, chỉ có ngươi còn đang ngủ.
- Ta mới không phải sâu lười đâu!
Thẩm Nịnh ôm cổ của hắn, hừ hừ vài tiếng.
Lãnh Vô Yên nhìn nàng, trong mắt nhàn nhạt.
- Đây chính là Thẩm Nịnh?
- Siêu Phẩm Thiên Phú, Tiên Thiên Võ Thể... hình như trong cơ thể còn có kiếm khí? Căn cốt quả nhiên kinh người, trách không được Sở Linh Xuyên không muốn buông tha.
Dù sao đối với đỉnh cấp tông môn mà nói, loại Đạo Võ Song Tu thiên tài này, cũng là đối tượng cần tranh giành.
Thẩm Nịnh cũng không chú ý tới Lãnh Vô Yên, vểnh miệng nói:
- Không phải ta ngủ nướng, là đêm qua ngủ quá muộn.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Ngủ quá muộn?
Thẩm Nịnh gật đầu.
- Trước đây ca ca đều là ôm ta ngủ, có thể đêm qua ôm sư tôn, làm hại ta mất ngủ.
- ...
Biểu tình của tất cả mọi người trong nháy mắt cứng ngắc.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Một lát sau, giọng Lãnh Vô Yên vang lên.
- Sở Kiếm Thủ, cái này, chắc là một phần của việc tu luyện?
Sở Linh Xuyên:
- ...