Chương 632. Kết minh, chiến tranh đoạt Lý Nhiên! (2)
Nhạc Kiếm Ly thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Làm sao có thể không để bụng? Lần này Lý Nhiên tới Vân Kiếm Đảo, hầu như toàn bộ hành trình bị hai vị sư tôn chiếm cả. Đừng nói gần gũi với hắn, ngay cả cơ hội nói chuyện đều rất ít.
- Nếu như về sau vẫn tiếp tục như vậy, ta lo lắng hắn sẽ quên ta đi...
Lâm Lang Nguyệt đồng ý gật đầu.
Hai vị sư tôn một mực ở bên cạnh Lý Nhiên, các nàng ngay cả nói còn không nói được vài câu, trong lòng tự nhiên có chút u oán.
Lúc này, nàng nghĩ tới điều gì, dò hỏi:
- Vậy theo thuyết pháp của Nhạc thủ tịch, ta chắc cũng là tình địch của ngươi mới đúng. Tại sao còn muốn liên thủ với ta đấy?
Nhạc Kiếm Ly nhìn nàng liếc mắt, thản nhiên nói:
- Bởi vì ta đánh thắng được ngươi, nhưng đánh không lại hai vị sư tôn.
- ...
Khóe miệng Lâm Lang Nguyệt giật giật.
Lý do rõ ràng lắm...
Có điều suy nghĩ này của đối phương, nàng cũng có thể hiểu.
Bất kể là Tiêu Thanh Ca, Tần Như Yên hay là Thịnh tộc công chúa, toàn bộ đều là thiên kiêu thế hệ trẻ.
Giữa hai bên mặc dù có chênh lệch, cũng không cách quá xa.
Nhưng hai vị sư tôn lại không giống, bất luận thân phận, địa vị, hay là thực lực, đều là bao trùm ở trên các nàng.
Đây quả thực đả kích rất lớn!
Rõ ràng cũng là Lý Nhiên, nhưng địa vị lại hoàn toàn khác biệt.
Dù sao thì làm gì có ai dám trêu đùa đại năng đế cấp, huống chi còn là sư tôn của mình?
Nhạc Kiếm Ly nhéo cằm nói:
- Đối với Kiếm Thủ, ta thực sự cũng không quá lo lắng. Tâm tư nàng rất đơn giản. Tâm tình đều nằm hết trên mặt, không có chút tâm cơ nào đáng nói... Thế nhưng Dịch đạo trưởng, ta thực sự nhìn không thấu.
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Sư tôn chỉ là tính tình lãnh đạm một chút thôi, thực ra nội tâm vẫn rất đơn thuần.
Vừa dứt lời, nhớ lại lần tắm chung, hai người nói chuyện phiếm
Dịch Thanh Lam nói liên tục, chân thành tha thiết cùng với dáng dấp động lòng người, nàng hiện tại còn rõ mồn một trước mắt.
Thanh Lam sư tôn xác thực rất đơn thuần, nhưng đối với chuyện này, thái độ của nàng lại phi thường chấp nhất, muốn cho đối phương buông tha cơ bản là không thể.
Lâm Lang Nguyệt trong chốc lát rơi vào trầm mặc.
Nhạc Kiếm Ly còn tưởng rằng nàng đang lo lắng, trấn an nói:
- Đừng lo lắng, tuy chênh lệch cách xa, thế nhưng chuyện cảm tình và tu vi không liên quan. Chúng ta chưa chắc sẽ thua...
Lâm Lang Nguyệt buồn bã nói:
- Ta không phải đang lo cái này. Ngươi không biết Thanh Lam sư tôn, nàng đã xác định chuyện gì, là tuyệt đối sẽ không thay đổi.
- Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, sư tôn vẫn là người độc thân, thật vất vả gặp ý trung nhân. Ta sao có thể ngang ngược ngăn cản?
Nhạc Kiếm Ly hơi nhíu chân mày:
- Vậy ngươi cam tâm tình nguyện buông tha sao?
- Đương nhiên không muốn.
Lâm Lang Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng nói ra:
- Ta đột nhiên cảm thấy lời ngươi nói vừa nãy rất hợp lý, chuyện quan hệ đã phức tạp như vậy, đúng là cần một lời giải quyết chung...
- ...
Nhạc Kiếm Ly bưng bít khuôn mặt
- Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ngươi đừng quá cho là thật!
Khá lắm, cái năng lực tiếp nhận này cũng quá mạnh đi!
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, thuyền đã muốn chìm, vậy còn làm cái cọng lông gì?
- Chúng ta đã xác định kề vai chiến đấu đâu?
Nhạc Kiếm Ly giận không chỗ phát tiết.
Lâm Lang Nguyệt xấu hổ cúi đầu.
Lúc này, phía sau truyền tới một giọng nghi ngờ:
- Kề vai chiến đấu? Các ngươi đang muốn đánh lộn với ai?
- Ừm?
Các nàng thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai bóng người lúc xanh lúc trắng đạp nát hư không mà đến, rơi vào trên đá ngầm.
- Sư tôn?
- Đa tình tự cổ không như hận, thử hận miên man vô tuyệt kỳ.
Hai bóng người lúc xanh lúc trắng, chậm rãi trên đá ngầm.
Chính là Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam.
Sở Linh Xuyên tò mò nhìn Nhạc Kiếm Ly.
- Kiếm Ly, ngươi mới vừa nói cái gì? Kề vai chiến đấu?
Nhạc Kiếm Ly và Lâm Lang Nguyệt liếc nhau, thái độ có hơi lo lắng.
Nàng hắng giọng một cái, lắc đầu nói:
- Không có gì, đệ tử chỉ đang tìm Lâm thủ tịch nói chuyện phiếm thôi. Dù sao cùng là chính đạo, tất nhiên muốn trau dồi học hỏi.
Nàng phản ứng rất nhanh, nhưng ngữ khí lại không quá tự nhiên.
Giống như Lâm Lang Nguyệt, tuy tố chất tâm lý rất tốt, nhưng cũng không giỏi nói dối.
Có điều Sở Linh Xuyên cũng không suy nghĩ nhiều, nhíu mày nói:
- Xem ra hai người các ngươi quan hệ cũng không tệ lắm?
- Đó là tất nhiên.
Lâm Lang Nguyệt lên tiếng nói:
- Nhạc thủ tịch là người trượng nghĩa, tính cách ngay thẳng, vãn bối cùng nàng rất dễ nói chuyện.
- Ồ?
Sở Linh Xuyên cùng Dịch Thanh Lam hơi sững sờ.
Quan hệ hai nàng ác liệt như vậy, thậm chí kém chút còn đánh đập nhau tàn nhẫn, không nghĩ tới đệ tử của các nàng vậy mà thành bằng hữu?
- Dịch đạo trưởng, Lâm thủ tịch có thể mạnh hơn ngươi nhiều.
Dịch Thanh Lam mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Sở Kiếm Thủ cũng có thể học Nhạc thủ tịch nhiều một chút, làm việc đừng cứ không theo sách như vậy. Có điều bằng vào sự thông minh của ngươi, bần đạo cũng không nên kì vọng ngươi quá nhiều.
- ...
Sở Kiếm Thủ nghiến răng nghiến lợi:
- Xú đạo cô, ngươi muốn đánh lộn?
Lông mày khẽ nhíu:
- Sở Kiếm Thủ nghĩ mình đánh thắng được bần đạo?