Chương 651. Thiên đồ bắt đầu, ngươi nói không chơi là không chơi? (2)
- Tranh bá thiên hạ có gì tốt? Mỗi ngày đi dạo phố với sư tôn, nói chuyện... Khục khục, nói chuyện tâm tình. Chẳng lẽ không tốt hơn?
- Không nói nữa, ta muốn đi tìm sư tôn tâm sự.
Nói xong đi vòng qua Tôn trưởng lão, đi nhanh về hướng đỉnh núi
Tôn trưởng lão phảng phất tượng điêu khắc, cứng ngắc đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích
Nguyên bản thiên đồ bắt đầu, kết quả ngươi nói ta ngươi đùa?
Đùa gì thế!
Điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được cái sự thật tàn khốc này.
Tôn trưởng lão phục hồi tinh thần lại, không cam lòng quay đầu hô:
- Thánh Tử có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không? Lão thân sẽ dốc toàn lực phụ tá ngươi!
Ngược lại Lý Nhiên là truyền nhân duy nhất U La Điện, cũng là nhiệm kỳ kế chưởng môn, chuyện là ván đã đóng thuyền, chỉ cần có thể là chuyện đối với tông môn có lợi, nàng không ngại dùng chút thủ đoạn trợ giúp đối phương
- Tôn trưởng lão làm tốt chuyện của mình là được!.
Lý Nhiên cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay, hiển nhiên là một chút hứng thú cũng không có.
Hắn hiện tại yêu đương đã không có thời gian, nào còn có thời gian cạnh tranh đệ nhất đại tông gì?
Thấy đối phương thật không có ý này, Tôn trưởng lão ủ rũ, vẻ mặt uể oải.
- Phung phí của trời quá!
- Rõ ràng chưởng môn và Thánh Tử đều mạnh như vậy, lại không có một chú cầu tiến... Thực sự là lãng phí thiên phú!
- Chưởng môn đoán chừng là không khuyên nổi, nhưng Thánh Tử niên kỷ còn nhỏ, hẳn là vẫn có cơ hội, ta nên làm thế nào để hắn thay đổi ý định?
Tôn trưởng lão nhéo cằm, trong lúc nhất thời lâm vào suy tư...
...
Lý Nhiên một đường đi tới đỉnh núi, đi tới trước cửa tẩm cung.
Thủ vệ trước cửa sau khi thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc.
- Thánh Tử đại nhân?
- Thánh Tử trở về lúc nào, chúng ta một chút tin tức cũng không nhận được.
Hai người đều rất nhiệt tình.
Lý Nhiên nói ra:
- Ngày hôm nay vừa mới về... Sư tôn ở bên trong chứ?
- Phải.
Thủ vệ gật đầu.
Một tên thị vệ khác cười nói ra:
- Thánh Tử vừa trở về, cứ tới đây bái kiến chưởng môn, phần hiếu tâm này thật là khó có được đó.
- Phải, phải.
Lý Nhiên cười cười xấu hổ, trực tiếp nhấc chân đi vào.
Nhìn bối ảnh của hắn, hai gã thị vệ nhỏ giọng thì thầm.
- Cứ như vậy để cho Thánh Tử đi vào cũng không đúng, nói như thế nào cũng nên thông báo một tiếng mới đúng.
- Thông báo cái gì? Thánh Tử đã ở tẩm cung bao lâu, chưởng môn có bao giờ ngăn cản?
- Ừm, nói cũng phải. Chưởng môn và Thánh Tử quan hệ thật đúng là tốt!
- Có lẽ, đây chính là tình sư đồ?
...
Lý Nhiên đi vào tẩm cung, thở phào nhẹ nhõm.
- May mà trước khi rời đi tông môn, đây vẫn là chỗ ở cũ, thị vệ mới không có ngăn cản ta.
- Lỡ như các nàng thông báo sư tôn, có lẽ hôm nay còn chưa hẳn có thể đi vào đây.
Hắn rón ra rón rén đi vào hành lang, thận trọng kiểm tra chung quanh.
Tẩm cung diện tích rất lớn, hắn cũng không biết sư tôn ở đâu, lại không dám lớn tiếng hô hoán, chỉ có thể kiển tra từng cái gian phòng.
Tìm một vòng vẫn không thấy Lãnh Vô Yên.
- Chẳng lẽ là ở phòng ngủ? Giờ này nghỉ ngơi có quá sớm không?
Hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, thận trọng đẩy cửa ra, đầu tiên là ngó dáo dác quan sát một phen.
Trong phòng phiêu tán Đàn Hương đạm nhã, nhưng một chút tiếng động cũng không có, xem ra là không một bóng người.
- Kỳ quái, sư tôn đi đâu?
Lý Nhiên nhức đầu, vừa muốn đi vào trong phòng, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc:
- Nghịch đồ, ai cho ngươi tiến vào?
- À?
Lý Nhiên nghe vậy vội vàng quay đầu.
Một màn trước mắt làm cho cả người hắn đều ngẩn ra.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc nói:
- Sư... tôn?
- Sư tôn?
Lý Nhiên nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lãnh Vô Yên đứng sau lưng mình, tay còn đang dắt Thẩm Nịnh.
Tóc hai người đều ướt nhẹp, hình như vừa tắm xong.
Lãnh Vô yên không mặc áo bào trắng như bình thường, mà chỉ mặc một chiếc áo yếm hở đường cong eo quyến rũ vô cùng.
Mặt không trang điểm nhưng vẫn rạng rỡ như ánh bình minh.
Xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, mặt vẫn còn đọng hơi nước, chả hiểu sao lại khiến tim đập rộn lên.
Lý Nhiên nuốt nước bọt, giọng có chút căng thẳng.
- Sư tôn…Mới tắm xong ạ?
- Nói gì đấy.
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn.
Cái hình dáng kia làm cho tâm Lý Nhiên nhảy loạn.
Đối với ánh mắt này của hắn, mặt Lãnh Vô Yên cũng bắt đầu ửng đỏ, trong lòng cũng kích động, hơi nước trong phòng đã tan đi gần hết.
Tuy thân thể không đến mức nhiễm bụi bẩn, nhưng mỗi ngày nàng đều chăm chỉ tắm rửa, nhiều năm như vậy đây đã thành thói quen.
Mà Thẩm Nịnh cũng đúng lúc chưa tắm.
Lãnh Vô Yên liền tiện thể đem nàng theo.
Kết quả là vừa xong liền nhìn thất Lý Nhiên đi vào, còn càng ngày càng gần bồn tắm, cho nên cũng không dám ngâm tiếp.
- Ca ca!
Giọng Thẩm Nịnh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhào vào lòng Lý Nhiên.
Tiểu nha đầu khí lực không lớn, người nhẹ như lông vũ động tác lại mềm mại.
Lý Nhiên ôm nàng đứng vững cười nói:
- Hôm nay có ngoan ngoãn tu luyện không?
- Có!
Thẩm Nịnh chăm chú gật đầu:
- Ngày hôm nay chăm chỉ tu luyện, sư tôn còn khen ta thiên phú tốt.