Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 652. Tình địch tương lai? Bổn toạ có nên ghen hay không?

Chương 652. Tình địch tương lai? Bổn toạ có nên ghen hay không?


Lý Nhiên điểm vào mũi nàng:
- Thiên phú tốt cũng không được kiêu ngạo, có thiên phú mà không tu luyện thì cũng chả có gì, tu luyện cần chuyên tâm mới đạt hiệu quả.
Hắn nói câu này mà không thấy ngại, hoàn toàn quên bản thân mình là như thế nào…
- Vâng, ta biết rồi.
Thẩm Nịnh ôm cổ hắn, âm thanh nũng nịu:
- Ca ca ta rất nhớ người.
- Được rồi
Lý Nhiên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng:
- Sáng sớm hôm nay không phải mới gặp sao, mới chưa tới một ngày đã quấn quýt vậy.
- Ta chính là rất nhớ ngươi.
- Biết rồi.

Lãnh Vô Yên nhìn nụ cười sủng nịnh của Lý Nhiên, trong lòng cũng có chút phức tạp.
Kể từ khi biết nguyện vọng sau này muốn được gả cho hắn của Thẩm Nịnh, từ quan hệ huynh đệ bình thường tự nhiên bây giờ lại thấy có gì không đúng.
Mặc dù Thẩm Nịnh tuổi còn nhỏ, muốn ở cùng Lý Nhiên đương nhiên không phải ý đó.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cũng có thể nhìn ra Lý Nhiên cũng rất thích Thẩm Nịnh, cũng không có ý nghĩ vớ vẩn gì, chỉ đơn thuần là thích một muội muội đáng yêu mà thôi.
Hắn đương nhiên không có cái ý nghĩ điên rồ đó, cái gì cũng phải có ranh giới cuối cùng chứ. Lãnh Vô yên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Coi như Thẩm Nịnh đến lúc có thể uy hiếp mình, thì ít nhất…cũng phải mười mấy năm nữa.
Đang lúc nàng suy nghĩ vớ vẩn thì bên tai truyền tới một tràng tiếng sôi bụng.
Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Thẩm Nịnh đang xoa bụng, xấu hổ nói:
- Ca ca, ta đói bụng rồi…
- …
Lý Nhiên vừa bực vừa buồn cười:
- Đói mà không nói sớm? Trở về từ sáng còn chưa ăn cơm hả?
Lãnh Vô Yên có chút lúng túng nói:
- Việc này cũng tại Bổn toạ, Bổn toạ quên là nàng vẫn chưa thể Ích Cốc…
Thẩm Nịnh lắc đầu:
- Không phải tại sư tôn, là ta chưa nói, chăm chú tu luyện quá nên quên cả việc ăn cơm.
Ăn cơm mà cũng có thể quên?
Thẩm Nịnh chẳng qua là ngượng quá nên nói vậy, hai người đương nhiên hiểu, nhưng cũng coi như cứu vãn thể diện cho Lãnh Vô Yên.
Tiểu nha đầu trưởng thành sớm thật.
- Được rồi.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nhìn hai người:
- Hai thầy trò này chả đáng tin gì cả. Đợi chút ta đi làm đồ ăn.
Nói xong buông Thẩm Nịnh ra xoay người đi về phòng bếp.
Lãnh Vô Yên cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Bổn tọa đúng là không nhớ được…
Lúc trước nàng học nấu ăn, vì muốn nấu cho Lý Nhiên, từ khi Lý Nhiên rời khỏi tông môn, đều tiến nhập trạng thái Ích Cốc.
Cho nên không thể nhớ nổi chuyện này.
Lãnh Vô Yên xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Nịnh:
- Về sau có chuyện gì, cứ trực tiếp nói với sư tôn, nơi này không chỉ là tông môn của ngươi, còn là nhà của người nữa.
- Vâng, đệ tử biết rồi.
Khoé miệng Lãnh Vô Yên câu lên một nụ cười.
Tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác này, vô cùng hiểu chuyện, đúng là làm cho người ta yêu thích.
Dù nàng không thích trẻ con nhưng nhìn mặt Thẩm Nịnh lúc này, cũng không thể ghét nổi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này không được làm tình địch của nàng…

Nửa canh giờ sau.
Sảnh đại thiện.
Nhìn những món nóng hôi hổi trước mặt mình, hương vị cơm canh xông vào mũi Thẩm Nịnh nhịn không được nuốt nước miếng.
- Nhiều món quá!
Do thời gian có hạn, cũng không kịp chuẩn bị gì nhiều, nhưng Lý Nhiên vẫn làm được một bàn cơm canh đầy đủ.
Mặc dù không phải món ăn mĩ vị gì, nhưng cũng được tính là phong phú.
- Sư tôn cũng ăn chút đi.
Lý Nhiên nói
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, thản nhiên nói:
- Bổn toạ không phải con nít, cũng đã vào trạng thái Ích Cốc không cần ăn cơm.
Nhưng đồ ăn vẫn còn nóng hổi.
Lý Nhiên đưa tay kéo là ngồi xuống ghế, cười nói:
- Dù gì đệ tử cũng làm trong nửa canh giờ, hơn nữa cũng đều là món sư tôn thích, coi như cho đệ tử chút thể diện.
Lãnh Vô Yên nhìn thoáng qua bàn đồ ăn.
Đúng là toàn món nàng thích ăn, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, khoanh tay nói nhẹ:
- Nhìn người bận rộn lâu như vậy, bổn tọa miễn cưỡng cho người chút mặt mũi …
- A
Lời còn chưa dứt, Lý Nhiên liền gắp một miếng thịt cá trắng muốt đưa tới miệng nàng.
Gò má Lãnh Vô Yên đỏ lên, do dự một hồi vẫn là mở miệng cắn một miếng.
Lý Nhiên mong đợi hỏi:
- Mùi vị thế nào?
Lãnh Vô Yên ậm ừ nói:
- Cũng, bình thường thôi!...
- Vậy sư tôn nếm thử món này.
- Ngô.
- Còn món này…
- Được rồi, để bổn toạ tự gắp.
- Được rồi.
Được đút thức ăn trước mặt Thẩm Nịnh, Lãnh Vô Yên có chút xấu hổ.
Nhưng Thẩm Nịnh căn bản không có để ý.
Lúc này ngồi ở trong lòng Ý nhiên, cái miệng nhỏ đáng ghét đầy thức ăn, ăn uống hết sức chăm chú.
Xem ra đúng là rất đói bụng.
Có một số món cách xa chỗ nàng, Lý Nhiên giúp nàng gắp vào bát:
- Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.
- Ngon lắm!
Hai má Thẩm Nịnh phồng lên, vừa nhai vừa nói.
Lý Nhiên bật cười.
Nhìn cái ánh mắt thương yêu kia, Lãnh Vô Yên lại có chút khó chịu, nhịn không được đưa tay xuống dưới bàn bấu hắn một cái.
- Ái!
Lý Nhiên đau đến tái cả mặt.
- Sư tôn, sao thế?
Lãnh Vô Yên nũng nịu nói:
- Gắp thức ăn cho bổn toạ.
Lý Nhiên gãi đầu:
- …Sư tôn vừa bảo không cần ta gắp mà?
Lãnh Vô Yên lạnh lùng nói:
- Bổn toạ bảo ngươi không gắp thì ngươi không gắp thật? Những chuyện khác sao không thấy ngươi nghe lời như thế?
- …


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất