Chương 653. Phá án, Lãnh Vô Yên ghen tuông!
Khoé miệng Lý Thánh tử giật giật.
Làm sao cứ như sư tôn đang… ghen vậy?
Nhìn ánh mắt của Lãnh Vô Yên tràn ngập u oán, Lý Nhiên cũng ngượng ngùng gãi đầu.
Sao hắn cảm thấy bầu không khí tràn ngập chua chát nhỉ.
- Sư tôn ngài vẫn chưa nguôi giận sao?
Chẳng lẽ vẫn tức giận vì chuyện của hai sư phụ khác?
Lãnh Vô Yên khoanh tay hỏi ngược lại hắn:
- Trông bổn tọa giống như đang tức giận sao?
- ...Giống.
Lý Nhiên gật đầu.
Lãnh Như Yên nhíu chặt đôi lông mày lá liễu:
- Vậy ý của ngươi là do bổn tọa lòng dạ hẹp hòi sao? Hay là bổn tọa gắp thức ăn cho ngươi khiến ngươi cảm thấy xấu hổ? Ta không xứng gắp đồ ăn cho ngươi sao?
- ...
Lý Nhiên cười khổ nói:
- Sư tôn biết đệ tử không có ý đó mà...
Thấy này như vậy, không chỉ có việc chưa nguôi giận, tâm trạng còn kinh khủng hơn trước nữa chứ.
Lý Nguyên một bên gắp thức ăn cho nàng xong cẩn thận dò hỏi:
- Sư tôn vẫn tức giận về việc ở Đông Hải sao? Thực ra không có như sư tôn suy nghĩ đâu, đệ tử và Linh Xuyên sư tôn không có xảy ra gì cả.
- Bổn tọa biết chứ.
Lãnh Vô Yên cũng không có ngẩng đầu lên nói.
Chưa nói đến thứ khác, đầu tiên về thực lực của Lý Nguyên, không thể phát sinh cái gì với Linh Xuyên được.
Đây chính là Đế cấp võ tu, có Huyết Ma Thể cũng chống không nổi, ít nhất nhục thân cũng phải đại thành mới được...
Cho dù tiểu tử này có lòng cũng không thực hiện được.
- Sư tôn biết sao?
Lý Nhiên nghi ngờ mà nói:
- Nếu như sư tôn cũng đã biết, vì sao người vẫn tức giận với đệ tử chứ?
- Giận dỗi sao? Bổn tọa mới không thèm để ý đến tiểu tử nhà ngươi đây.
Mặt của Lãnh Vô Yên không có biểu tình.
Lý Nhiên cũng mơ hồ.
Nếu như không phải vì chuyện của Linh Xuyên, thì còn có nguyên nhân nào để nàng giận dỗi ta như vậy chứ?
Hắn cũng không thể giải thích nổi.
Nhưng Lãnh Vô Yên không muốn nói hắn cũng không có cách nào.
Lúc này Lý Nhiên nhìn về phía trong ngực của Thẩm Ninh, hắn đột nhiên hiểu ra thứ gì đó.
- Sư tôn, không phải là Nịnh Nhi nói gì lung tung khiến người không vui chứ?
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Dĩ nhiên không phải, chả nhẽ bổn tọa còn phải đi tính toán mấy chuyện cỏn con với đám trẻ con sao?
Tuy nàng nói vậy, nhưng trên mặt viết rõ ràng bốn chữ lớn:
Ta không vui vẻ.
- Quả nhiên là như thế.
Lý Nhiên thấy vậy cũng đã chắc chắn, hẳn là Thẩm Ninh trong lúc vô ý đã nói gì đó, khiến cho sư tôn hiểu lầm.
- Sư tôn, rốt cuộc Nịnh Nhi nói gì với người đó...?
Hắn dò hỏi.
Lãnh Vô Yên lắc đầu:
- Chúng ta nói nhiều thứ lắm, ai biết ngươi muốn hỏi đến cái nào chứ?
- ...
Thấy nàng không chịu nói, Lý Nhiên cũng không có ý tứ gì mà tiếp tục hỏi nữa.
- Các ngươi tiếp tục ăn đi, Bổn tọa no rồi, đi dạo tiêu hóa thức ăn một chút.
Lãnh Vô Yên để đũa xuống, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Ngay lúc này trong phòng ăn chợt yên tĩnh.
Lý Nhiên lắc đầu khó hiểu.
- Rốt cuộc là như nào nhỉ?
Hắn cúi đầu nhìn thấy nha đầu Thẩm Nịnh vẫn ngồi đó ăn cơm, ăn một cách rất chăm chú, đối với việc nói chuyện giữa hai người vừa rồi nàng cũng không có để ý, chỉ có ăn cơm mới khiến cho cơ thể nàng lớn lên, nàng rất cố chấp với việc ăn cơm này.
Thực sự cho rằng chỉ cần mình ăn nhiều cơm, là có thể nhanh chóng trở thành người lớn. Lý Nguyên giơ tay nhéo lấy khuôn mặt phì phì như chuột đồng hỏi nàng:
- Nịnh Nhi, cả ngày hôm nay ngươi nói những chuyện gì với sư tôn đó? Trừ những việc tu hành ra.
Thậm Nịnh ra sức nuốt xuống thức ăn, trả lời lại:
- Nói rất nhiều thứ. Ta thấy hình như tâm trạng của sư tôn không có tốt lắm, ta lấy kẹo đưa cho nàng ăn. Còn nói sư tôn là người mà ca ca thân cận nhất, ta cũng muốn được như thế.
- Cái này cũng không có vấn đề gì chứ nhỉ.
Lý Nhiên nhíu mày.
Hắn suy nghĩ, lại hỏi tiếp:
- Vậy ngoại trừ việc này, ngươi còn nói gì với sư tôn nữa?
- Ừm...
Thẩm Nịnh hồi tưởng lại, nói ra:
- Đúng rồi, sư tôn còn hỏi là tại sao ta liều mạng tu luyện như thế.
Lý Nhiên nhíu mày nói:
- Vậy ngươi trả lời như thế nào?
Thẩm Nịnh nói ra:
- Ta nói ta muốn nhanh mạnh lên, như vậy sau này mới có thể bảo vệ ca ca.
- Còn gì nữa không?
- Còn có...
Thậm Nịnh cắn lấy ngón tay, nàng hơi xấu hổ nói;
- Sư tôn còn hỏi ta có nguyện vọng gì không, ta nói là chờ khi ta trưởng thành, nhất định sẽ gả cho ca ca.
- À?!
Lý Nhiên cứng người lại.
Hắn nuốt nước bọt, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi nói với sư tôn như vậy thật sao?
- Đúng vậy.
Thẩm Nịnh chăm chú gật đầu.
- ...
Nhìn cặp mắt thuần khiết lòng trắng lòng đen rõ ràng kia, Lý Nhiên không biết nói cái gì.
Phá án.
Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Trách không được sư tôn nói chuyện cứ là lạ, tâm trạng không có tốt lên ngược lại còn biến thành u ám như vậy.
Không ngờ được là Thẩm Nịnh cái gì nàng cũng dám nói!
Ngay trước mặt chính thê, nói về sau muốn cướp năm nhân của nàng, cho dù vẫn là một đứa trẻ, thì cũng có thể khiến Lãnh Vô Yên tức chết!
Không có phát hỏa lên với Thẩm Nịnh, nói rõ nàng cũng nhẫn nhịn rất giỏi...
Đương nhiên cái này cũng không thể trách Thẩm Nịnh.