Chương 654. Vô địch dấm chua vương Lãnh Vô Yên!
Thực ra trước đây nàng cũng nói như vậy rồi, chẳng qua do hắn không có để trong lòng.
Cho dù Thẩm Nịnh có trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ con sau bảy tuổi mà thôi, đối với những chuyện như vậy nàng suy nghĩ cũng rất đơn giản. Chẳng qua nàng không muốn rời xa hắn mà thôi.
Hơn nữa nàng cũng không hiểu mối quan hệ của hắn với Lãnh Vô Yên, cho nên nói ra những lời này cũng có thể giải thích được.
Thế nhưng đối với Lãnh Vô Yên lại khác.
Trong lòng của nàng vốn dĩ đang phiền muộn, kết quả lại chạy ra thêm một cái tình địch nhí...
Lý Nhiên có thể tưởng tượng ra được, tâm trạng của sư phụ sẽ kém đến mức nào.
- việc này thật khó nói.
Hắn xoa xoa mi tâm giữa trán, trong chốc lát cũng phát sầu lên.
Lý Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đến gần bên tai của Thẩm Nịnh thì thầm mấy câu, tiểu nha đầu nghe xong khẽ gật đầu.
- Ta biết rồi, ca ca.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Lãnh Vô Yên trở lại phòng ăn.
Đi ra ngoài hóng gió, khiến nàng thư giãn hơn rất nhiều.
Thấy Lý Nhiên còn ngồi ở đó,lên tiếng dò hỏi:
- Các ngươi còn chưa có ăn xong sao?
Lý Nguyên buồn bực, hắn không lên tiếng nói gì.
Nhìn thấy hắn trầm mặc, chân mày của Lãnh Vô Yên nhíu chặt lại, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn:
- Ngươi ở đây làm gì...
Lời còn chưa có nói hết, một cánh tay lớn bắt lấy cánh tay của nàng, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng hắn.
- Nghịch, nghịch đồ, ngươi muốn làm cái gì đây hả?
Ngồi trong chiếc ôm ấp quen thuộc, tâm trạng của Lãnh Vô Yên hơi bối rối.
Lý Nhiên híp mắt cười nói:
- Không có gì, chẳng qua ta muốn ôm sư tôn một lát mà thôi.
- Bổn tọa là người ngươi muốn ôm là có thể ôm hay sao?
Lãnh Vô Yên lạnh lùng nói, giùng giằng muốn đứng lên.
Nhưng mà cánh tay ôm lấy eo nhỏ nhắn, khiến cả người nàng tê tê ngứa ngứa, không còn chút sức lực nào.
Gò má nàng đỏ bừng lên, giả vờ nghiêm túc nói;
- Không cho phép ngươi làm gì cả, cẩn thận Thẩm Nịnh thấy được!
- Hả?
Lãnh Vô Yên sửng sốt.
Ánh mắt ngó nghiêng vài vòng, xác định không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nịnh đâu, không biết tiểu nha đầu đã rời đi từ lúc nào.
Ở trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lãnh Vô Yên nghi ngờ nói:
- Nàng đi đâu rồi? Sao không dính theo ngươi nữa ?
Lý Nhiên cười nói ra:
- Đệ tử sợ sư tôn ghen, để nàng đi tu luyện trước rồi.
- Ghen, Ghen gì chứ?
Khuôn mặt của Lãnh Vô Yên đã đỏ giờ lại càng đỏ bừng lên.
Bầu không khí trong phòng ăn dần trở nên kì quái.
- Ai ghen tỵ gì chứ?
Lãnh Vô Yên tựa ở trong ngực hắn, đỏ mặt nói ra:
- Hơn nữa cho dù bổn tọa có ghen, thì cũng phải có đối tượng mà ghen chứ?
- Ừm hừ.
Lý Nhiên hắng giọng một cái, nói ra:
- Sư tôn đừng giấu nữa, đệ tử cũng đã biết rồi.
- Ngươi, ngươi biết cái gì?
Lãnh Vô Yên không hiểu vì sao mình lại căng thẳng.
Lý Nhiên lắc đầu cười nói;
- Không phải chỉ vì một câu nói của Thẩm Nịnh sao...Chẳng qua là lời của bọn trẻ vô tư nói ra mà thôi, sư tôn lại coi là thật sao?
- Bổn tọa mới không thèm coi ra cái gì đâu.
Lãnh Vô Yên cúi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lý Nhiên buồn cười nói ra:
- Thật không có sao? Hình như vừa rồi sư tôn còn lạnh mặt với ta kìa, cơm cũng không có ăn hết đã bỏ ra ngoài, rõ ràng là đang ghen.
Lãnh Vô Yên gắt lên nói:
- Bổn tọa không có ghen!
- Người cảm thấy đệ tử sẽ tin sao?
Lý Nhiên trêu ghẹo nàng nói:
- Ôi trời, ghen với cả đứa nhỏ, sư tôn đừng gọi là Ngọc Diện La Sát nữa, đổi tên thành U La dấm chua vương đi thôi!
- ...
Lãnh Vô Yên xấu hổ và giận giữ gần chết, nghiến răng nghiến lợi mà véo mạnh một cái ở bên hông của hắn.
- U La dấm chua vương sao, thật khó nghe muốn chết, không cho phép ngươi nói hươu nói vượn gì hết!
- Đau đau đau, nhẹ chút...
Suýt chút nữa Lý Nguyên cắn phải đầu lưỡi.
Lãnh Vô Yên buông tay ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Nói cho ngươi biết, bổn tọa còn chưa có nguôi giận đâu, đừng tưởng như vậy có thể lừa dối ta.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Tuổi của Nịnh Nhi còn nhỏ, cơ bản là nàng cái gì cũng không có hiểu, sư tôn cũng không cần để bụng nàng nói linh tinh gì chứ.
- Ngươi vẫn nghĩ bản tọa tức giận vì nha đầu kia nói linh tinh sao? Vậy cũng quá là coi thường ta rồi.
Lãnh Vô Yên sâu kín mà nói:
- Việc của nàng, bổn tọa có thể không để trong lòng, còn tỷ tỷ của nàng Thấm Thấm thì sao? Nàng ta thì sao? Phiền phức Lý thánh tử giải thích cho bổn tọa.
- Thấm Thấm?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Thấm Thấm làm sao vậy?
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Lý thánh tử đúng là quý nhân hay quên, vừa rồi không phải đang cùng Thấm Thấm uyên ương hí thủy sao. Chơi đến quên trời quen đất, xong quay ra lại nói không nhớ chút nào à/
- ...
Lý Nguyên nuốt nước bọt.
Vừa rồi đúng là hắn có tắm cùng với Thấm Thấm, đối phương còn nắn vai xoa bóp cho hắn nữa.
- Sư tôn chuyện này người cũng biết? Có phải rình coi ta không hả?
- Hứ!
Mặt Lãnh Như Yên đỏ lên hừ lớn một cái:
- Rình coi cái gì chứ, bổn tọa tùy tiệc liếc vài cái mà thôi, ai ngờ đâu nhìn thấy cái chuyện khó coi đó chứ?