Chương 656. Lý thánh tử mặt dày
Nhớ về việc này, Lãnh Vô Yên ngại ngùng đến mức muốn tìm một cái hố để chui vào.
Quá là mắc cỡ!
Lý Nhiên hì hì cười nói ra:
- Yên Nhi không thừa nhận hả? Trước kia là chính miệng nàng gọi ta là ca ca...
- Câm miệng!
Lãnh Vô Yên vội vàng bịt miệng hắn lại, đỏ mặt nói ra:
- Ngươi tên nghịch đồ này, không cho phép ngươi ở chỗ này ăn nói linh tinh! Bổn tọa chưa bao giờ xưng hô linh tinh như vậy!
Cho dù là bối phận hay tuổi tác, cách xưng hô như này không thích hợp, hơn nữa nó còn khiến nàng cảm thấy hơi lạ.
Lý Nhiên bắt lấy cánh tay thon thả của nàng, nhíu mày nói:
- Sư tôn người lại không chịu thừa nhận sao?
- Hứ!
Lãnh Vô Yên hừ nhẹ một tiếng:
- Ngươi nói linh ta linh tinh, Bổn tọa không chịu thừa nhận cái gì chứ...ngươi đừng có ép ta?
Nàng vừa nói chuyện mặt nàng càng đỏ bừng lên.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngại ngùng kia, ở dưới ánh nến càng trở nên xinh đẹp mờ ảo, Lý Nhiên cũng không kìm được mà nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói:
- Sư tôn thật là đẹp...
Lãnh Vô Yên nàng đúng là rất xinh đẹp.
Ba vị sư tôn của hắn đều là ba vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Dịch Thanh Lam phiêu dật xuất thần, siêu phàm thoát tục, Sở Linh Xuyên mắt ngọc mày ngài, tư thế hiên ngang.
Mà so sánh cả ba người với nhau thì Lãnh Vô Yên có một cái đẹp càng thuần túy hơn.
Lông mày đen nhạt, đôi mắt óng ánh như sao trên trời, ba búi tóc đen tuyền rũ xuống,vai mảnh khảnh, eo nhỏ nhắn, cổ hạc, có một khí chất như thiên tiên.
Nàng không cần phải trang điểm tỉ mỉ hay là cố bày ra động tác gì, chỉ cần nàng lẳng lặng ngồi ở đó, đã giống như bông sen trên đỉnh núi tuyết, bừng lên ánh sáng ở cuối chân trời.
Dùng từ rung động lòng người để hình dung nàng cũng chưa hoàn toàn khái quát được hết vẻ đẹp của nàng.
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, nhẹ giọng hừ khẽ:
- Miệng lưỡi của ngươi dẻo quẹo, bổn tọa không thèm tin tưởng ngươi.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng khóe miệng của nàng lại không kìm được mà nhếch lên.
Cảnh giới của nàng bây giờ, cũng không có để ý đến dung mạo bên ngoài nữa, có đẹp hay không cũng chả sao cả.
Thế nhưng được người trong lòng khen như vậy, nàng vui vẻ hơn rất nhiều.
Lý Nhiên nghiêm mặt nói:
- Đệ tử không có nói lung tung, những lời kia đều là những lời thật lòng. Đây là phúc khí đệ tử tu mấy đời mới có thể được sư phụ ưu ái.
Nhìn sắc mặt của hắn nghiêm túc như vậy, Lãnh Vô Yên cũng không được tự nhiên mà rời mắt đi chỗ khác, nàng lầu bầu nói:
- Còn phúc khí tu luyện mấy đời gì chứ...Bổn tọa thấy có mà mặt dày tu luyện mấy đời thì có!!
- ...
Lý Nhiên ngại ngùng gãi đầu.
Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, Lãnh Vô Yên cũng buồn cười, nhẹ nhàng đánh hắn một cái:
- Được rồi, bổn tọa nói đùa với ngươi thôi.
- Không sao.
Lý Nhiên lắc đầu cười nói:
- Can đảm cẩn thận da mặt dày, đây chính là pháp bảo của đệ tử, nếu không làm sao có thể tán được sư tôn xinh đẹp như thiên tiên đây chứ?
- Tán cái gì mà tán chứ, khó nghe muốn chết.
Lãnh Vô Yên trợn mắt nhìn hắn một cái.
- Can đảm cẩn thận da mặt dày sao?
- Nói cũng rất là chính xác đó, nghịch đồ nhà ngươi cũng phát huy đến hết giới hạn của ba cái này, nếu không...bổn tọa làm sao sẽ...
Nàng nhớ lại lúc mà Lý Nhiên tỏ tình với nàng, khuôn mặt tươi cười ngày càng đỏ ửng lên.
- Vậy ngươi nói xem, bổn tọa và Dịch Thanh Lam thì ai đẹp hơn?
Nàng nũng nịu hỏi.
- Đương nhiên là sư tôn sẽ đẹp hơn rồi.
Lý Nhiên không chút do dự nào mà trả lời lại.
Dựa theo kinh nghiệm phong phú của hắn, khi đối mặt với vấn đề trí mạng này, tuyệt đối không được do dự chút nào.
Nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Lãnh Vô Yên nghe hắn nói như vậy, nàng ưỡn ngực nói ra:
- Hừ, coi như ngươi biết điều.
Lý Nhiên cũng tiếp lời của nàng:
- Phải phải phải, Yên Nhi là xịnh đẹp nhất.
- Không phải, không cho phép ngươi gọi lung tung!
Lãnh Vô Yên lại bắt đầu xấu hổ.
Trong phòng ăn lại bắt đầu yên tĩnh.
Nhìn hai gò má đỏ bừng lên vì ngượng ngùng của sư tôn, tim của Lý Nhiên cũng bắt đầu đập lên thật rộn ràng.
Yết hầu của hắn giật giật, nhịn không được mà cúi đầu xuống.
Đôi môi như trái anh đào của Lãnh Vô Yên dưới ánh nến đẹp mê li.
Hai người dần tiến lại gần nhau, nhưng sau đó một ngón tay đè lại môi của Lý Nhiên.
- Sư tôn?
Lý Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Đáy mắt của Lãnh Vô Yên hiện lên vẻ ngượng ngùng, con ngươi nàng nheo lại, hừ hừ nói:
- Nghịch đồ, ngươi lại muốn làm gì đó! Nói cho nhà ngươi biết là bổn tọa chưa có nguôi giận đâu!
- ...
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Vậy phải làm sao sư tôn mới bớt giận đây?
- Đây không phải là vấn đề của ta.
Lãnh Vô Yên khoanh tay, dịu dàng nói:
- Ngươi giấu ta bái người khác làm sư phụ, lại còn tắm rửa với Thấm Thấm, cuối cùng còn nói linh tinh với Thẩm Nịnh...lần này bổn tọa sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho ngươi!
Lý Nhiên gãi đầu một cái.
Cảm giác hắn như là một tên tội phạm phạm tội tày đình.
Con ngươi của Lý Nhiên chuyển động, dường như hắn đang nghĩ tới điều gì:
- Nếu không thì như này đi...
Đến gần bên tai của Lãnh Vô Yên, nói nhỏ cái gì đó.
- Hả?