Chương 676. Tín đồ của Thánh Tử, Tôn trưởng lão không cam lòng! (2)
...
Lý Nhiên nhìn các đệ tử quỳ một chân trên đất trước mắt mình, buồn cười lắc đầu nói:
- Ta cũng không phải là chưởng môn sư tôn. Không cần mỗi lần gặp mặt đều dùng đại lễ này?
Các đệ tử cuồng nhiệt nhìn hắn, tay phải vẫn để ở trước ngực, không ai đứng lên.
Lần này Lý Nhiên trở về lặng yên không một tiếng động, trong tông môn không có mấy người biết hắn đã trở về.
Đột nhiên gặp được Thánh Tử, đám người đều có chút kinh hỉ.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, đứng lên hết đi.
- Rõ.
Lúc này đám người mới dồn dập đứng dậy.
- Thánh Tử đại nhân, có cần chỉ thị gì không? Một người cầm đầu lên tiếng hỏi.
Những người khác cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
- Chỉ thị?
Lý Nhiên gãi đầu nói:
- Các vị ăn uống no đủ, nên làm gì thì làm thôi.
- ...
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau.
Người cầm đầu kia nhếch miệng lúng túng nói:
- Thánh Tử đại nhân vẫn hài hước như vậy a...
Lý Nhiên lắc đầu.
Hắn có thể nhìn ra được ý tứ của những người này.
Nhưng từ trước đến nay hắn làm người lười nhác, hơn nữa rất sợ phiền phức, ngay cả chuyện của mình cũng không giúp được nào còn có võ thuật đi quản những người khác ?
- Các vị nên làm gì thì làm đi.
Nói xong cũng chuẩn bị xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới một giọng nữ:
- Thánh Tử dừng chân!
- Sao?
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Tôn trưởng lão tách ra khỏi đoàn người, đi nhanh về phía hắn.
Nhìn dáng dấp hào hứng kia của nàng, trong lòng Lý Nhiên nổi lên dự cảm không lành.
- Tôn trưởng lão.
- Thánh Tử.
Tôn trưởng lão đi tới trước mặt hắn, hơi gật đầu chào hỏi.
Lý Nhiên hỏi:
- Sao Tôn trưởng lão lại đến đạo tràng Lạc Tuyết sơn?
Tôn trưởng lão hồi đáp:
- Hôm nay lão thân giảng đạo ở chỗ này, giải thích nghi hoặc và truyền đạo cho các đệ tử nội môn.
Lý Nhiên hiểu rõ gật đầu.
Thì ra là thế, trách không được nhiều đệ tử nội môn tụ tập ở chỗ này.
- Nếu đã như vậy, ta đây sẽ không quấy rầy, cáo từ.
Lý Nhiên chào hỏi một tiếng rồi rời khỏi.
- Chờ một chút.
Tôn trưởng lão không có hình tượng chút nào kéo ống tay áo của hắn.
Lý Nhiên dừng chân, hơi nhíu mày nghi ngờ nói:
- Tôn trưởng lão còn có gì phân phó?
- Khụ.
Nàng cũng phát giác động tác của mình không thích hợp lắm, hơi mất tự nhiên buông tay ra, hắng giọng nói:
- Nếu Lý Thánh Tử đã tới, không bằng cũng ngồi xuống nghe một chút?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Kỳ thực ta chỉ đi ngang qua...
Lời còn chưa nói hết đã bị Tôn trưởng lão cắt đứt.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc nói:
- Lão thân biết Thánh Tử có thiên phú siêu quần, nhưng lão thân nói như thế nào cũng sống nhiều năm như vậy, đối với việc lý giải đại đạo tóm lại có thể sâu sắc hơn Thánh Tử, đối với ngươi mà nói nghe nhiều thêm cũng không phải chuyện xấu.
- Ta...
Lý Nhiên còn muốn cự tuyệt nhưng thấy biểu tình của Tôn trưởng lão chán nản nói:
- Chẳng lẽ Thánh Tử thấy lão thân không đủ tư cách?
Lý Nhiên sửng sốt lẩm bẩm:
- Hả?
- Ai, chung quy là lão thân không xứng...
Tôn trưởng lão cực kỳ thất vọng.
- ...
Nhìn dáng vẻ chán nản của nàng, Lý Nhiên bất lực xoa lông mày:
- Được rồi, không phải là nghe giảng bài sao. Ta nghe là được, có thể đừng làm ra vẻ giống như thất tình được không?
Tôn trưởng lão quay đầu qua, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt thoáng vui mừng.
Khóe miệng Tôn trưởng lão hơi nhếch lên.
Tuy loại từ ‘Thất tình’ này nghe rất khiến người ta căm tức, nhưng chỉ cần có thể kích khởi ý chí chiến đấu của Lý Nhiên, chút chuyện nhỏ này tính là cái gì ?
Chỉ cần có thể làm cho U La Điện trở thành đệ nhất tông ở Hạo Thổ, coi như nàng ‘Thất tình’ thì sao?
Vì đại nghiệp của tông môn, nàng quyết định phải nhẫn nhục chịu đựng.
Nhìn dáng vẻ của Tôn trưởng lão tươi cười hớn hở, Lý Nhiên không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần này trở về, vị Đại Trưởng Lão này thật giống như để mắt tới hắn rồi...
Nhưng hắn vốn không có chút hứng thú nào với cái gọi là tranh đoạt...
Chuyện này hôm qua đã nói rất rõ, nhưng bây giờ xem ra đối phương không hề có ý buông tha.
- Ai...
Lý Nhiên bất lực thở dài, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôn trưởng lão nhìn các đệ tử xung quanh rồi lên tiếng nói:
- Các ngươi trở về chỗ ngồi cả đi! Ngày hôm nay Thánh Tử sẽ cùng mọi người nghe giảng.
Vừa nó xong, xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ.
Các đệ tử đứng bất động đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lý Nhiên, hình như là đang chờ đợi phân phó của hắn.
Lý Nhiên khoát khoát tay:
- Tất cả ngồi xuống đi.
- Rõ.
Các đệ tử lên tiếng, lúc này mới xoay người đi lên Đạo tràng.
Tôn trưởng lão nhìn một màn này, khóe miệng không khỏi co quắp.
- Không ngờ uy vọng của hắn ở trong hàng đệ tử lại cao đến mức này rồi.
Nhưng nàng lại không tức giận chút nào, trái lại nội tâm càng thêm kiên định.
Lý Nhiên uy vọng càng cao, càng nói rõ nàng không có nhìn lầm người.
Đám người lên tới đạo tràng.
Các đệ tử ngồi ở trên đạo tràng, tự giác nhường lại vị trí phía trước nhất, vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Nhiên.
Lý Nhiên thật cũng không khác người, trực tiếp đi tới khoanh chân ngồi xuống.
Người chung quanh vẫn cung kính duy trì khoảng cách nửa thước với hắn.