Chương 677. Giảng đạo? Đây rõ ràng chính là tẩy não!
Tôn trưởng lão phi thân lướt lên đài cao, nhìn các đệ tử dưới đài, hài lòng gật đầu.
- Rất tốt.
Nàng liếc qua Lý Nhiên, nói:
- Tin tưởng mọi người đều chú ý tới, ngày hôm nay chúng ta có một vị khách đến. Chúng ta vỗ tay hoan nghênh Thánh Tử của tông ta, Lý Nhiên!
Xôn xao!
Trên đạo tràng bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tôn trưởng lão tiếp tục nói:
- Dựa vào thiên phú tu vi của Thánh Tử còn qua đây nghe giảng, các ngươi còn có tư cách gì không nỗ lực?
- Không sai!
- Không hổ là Thánh Tử a!
- Nghe nói Thánh Tử đã là trung kỳ Phân Thần, tốc độ tu hành quả thực mau đến dọa người!
- Thánh Tử thật sự rất nỗ lực a!
Đám người thấp giọng nghị luận, ánh mắt nhìn về Lý Nhiên tràn đầy sùng bái và cuồng nhiệt.
- ...
Lý Nhiên đỡ trán.
Có thể làm ra chuyện xấu hổ như thế được sao.
Đợi đến tiếng vỗ tay và tiếng bàn luận dừng lại, lúc này Tôn trưởng lão mới lên tiếng nói:
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu buổi giảng đạo hôm nay a! Các đệ tử nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía đài cao.
Giảng đạo, là thời cơ tốt nhất để tiếp xúc đại đạo với tu hành giả cảnh giới Phân Thần hoặc là Nguyên Anh. Muốn dựa vào bản thân tiến tới cảm ngộ đại đạo dường như là chuyện không thể nào. Nếu thực lực bản thân không có đến tầng thứ kia, căn bản là không chân chính tiếp xúc được Đại Đạo Chí Lý.
Giống như là một con kiến, làm sao có thể lãnh hội được phong cảnh trong mắt con voi?
Chỉ có qua lời nói vàng ngọc của Đại Năng có tầng thứ càng cao, thì mới có cơ hội cảm ngộ được một tia đại đạo.
Dù cho chỉ có một tia, lúc ở thần hồn Hợp Đạo, cũng có thể có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Vì vậy tất cả đệ tử nội môn đều rất nóng lòng đối với việc nghe giảng.
Huống chi ngày hôm nay còn là Tôn trưởng lão truyền đạo.
Nàng là Đại Trưởng Lão lâu đời nhất U La Điện, còn được tôn xưng là người tồn tại siêu nhiên đệ nhất dưới chưởng môn.
Các đệ tử không khỏi càng thêm mong đợi.
Nhìn Tôn trưởng lão trên đài, ánh mắt Lý Nhiên cũng nhiều hứng thú.
Đến đâu thì hay đến đó, dù sao đã ngồi ở đây, không bằng nghe thử đối phương định nói cái gì.
Hắn thật sự có chút hiếu kỳ.
...
Trên đài cao, trời xanh mây nhạt.
Tay áo Tôn trưởng lão tung bay, giọng nói cao vút, xuyên thấu Vân Tiêu:
- U La Điện từ lúc lập tông tới nay đã gặp vô số khốn cảnh và gian nan hiểm trở!
- Năm đó tông ta sáng lập lần đầu, thực lực cực kỳ yếu kém, chỉ có thể vùi một góc ở Trung Thổ, cầu sinh tồn trong kẽ hở của những tông môn khác.
- Vì thoát khỏi khốn cảnh, cũng vì tìm được một chỗ Động Thiên Phúc Địa cho đệ tử, tổ sư khai tông Nhàn Vân đạo nhân của tông ta một mình đi tới Bắc Địa, một kiếm chặt đứt Huyền Linh sơn mạch, để Địa Mạch Long Khí sinh sôi nơi này!
- Lúc đó U La Điện mới có khí vận và linh khí liên tục không ngừng, lập ra cơ sở vững chắc để phát triển sau này!
- Tông chủ đời thứ hai Diệp Hầu Hạ.
Các đệ tử nghe nồng nhiệt.
Lý Nhiên hơi nhíu mày.
Không ngờ tông môn còn có lịch sử như vậy.
Những thứ này tuy không phải là bí mật nhưng cho tới giờ Lãnh Vô Yên chưa từng nói đến, hắn cũng chưa từng chủ động hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
- Nhưng mà…
Lý Nhiên xoa cằm,:
- Không phải nói là giảng đạo à, tại sao còn nhắc tới chuyện cũ?
Trên đài cao.
Tôn trưởng lão vẫn còn tiếp tục hùng hồn kể lể.
- Cho đến chưởng môn hiện tại của tông ta, Ngọc Diện La Sát Lãnh Vô Yên làm chủ La Sát sơn thì uy danh của U La Điện mới thật sự vang vọng Hạo Thổ.
- Lúc đó chúng tặc chính đạo liên thủ mưu toan huỷ diệt tông ta, nhưng bị chưởng môn ngăn lại phía dưới La Sát sơn.
- Chưởng môn một người một kiếm, giết đến trời đất u ám, nhật nguyệt lu mờ, máu chảy thành sông, xác chất thành đồi!
- Bất luận chính đạo dùng mọi biện pháp cũng không thể leo lên La Sát sơn một bước!
- Mà Đại Năng cấp Đế Trần Uẩn Đạo tổ chức lần hành động này bị một kiếm chém thành trọng thương, thậm chí ngay cả Thần Đạo Cung tiên sơn cũng bị chưởng môn chẻ làm đôi!
- Chưởng môn dùng tu vi Thông Thiên của nàng, gắng gượng chém giết tạo nên uy danh ma đạo đệ nhất tông!
Lúc nàng nói chuyện còn mang theo một tia đạo âm, giọng nói dường như vang trong lòng mọi người.
Hô hấp của các đệ tử đều có chút dồn dập.
Phần lớn bọn họ đều biết đoạn lịch sử này, nhưng nghe chính miệng Tôn trưởng lão nói ra lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Cảm giác vinh dự mãnh liệt tràn ngập trong lòng mỗi người.
Đương nhiên, ngoại trừ Lý Nhiên.
Biểu cảm của hắn càng mơ hồ.
- Tôn trưởng lão lạc đề quá xa chứ? Sao nghe không giống đang giảng đạo!
- Chẳng lẽ...
Hình như hắn nghĩ tới điều gì.
...
Tôn trưởng lão ngẩng đầu nhìn trời, viền mắt đã có chút ươn ướt.
- Từ trong kẽ hở cầu sinh tồn, đến đệ nhất ma tông uy áp Hạo Thổ, U La Điện dùng mấy đời người nỗ lực, vượt qua vô số gian nan hiểm trở, mới đi tới ngày hôm nay.
- Nhưng lúc này là điểm đích của chúng ta sao?
- Không phải, ta không cho là như vậy!
- Chúng ta có chưởng môn mạnh nhất, truyền nhân mạnh nhất, công pháp mạnh nhất! Đương nhiên, cũng có các ngươi...toàn bộ đệ tử ưu tú nhất Hạo Thổ!