Chương 678. Hệ thống phân phát nhiệm vụ, Lý lão sư bị ép truyền đạo!
- Ta tin tưởng, một ngày nào đó, có thể tương lai không xa, tông ta nhất thống Chính Ma Lưỡng Đạo, trở thành đệ nhất tông Hạo Thổ!
Âm thanh vang vọng thật lâu trên không.
Trên đạo tràng yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi.
- ...
Lý Nhiên che mặt.
Hắn đã nghe rõ ở nơi này giảng đạo gì?
Rõ ràng chính là tẩy não nha!
- Tông ta nhất thống Chính Ma Lưỡng Đạo, trở thành đệ nhất tông môn Hạo Thổ!
Giọng nói của Tôn trưởng lão kèm theo âm thanh đại đạo quanh quẩn trong đất trời, đồng thời cũng vang vọng trong lòng của tất cả mọi người.
Biểu hiện của các đệ tử cuồng nhiệt, trên mặt hiện lên ửng hồng.
Bọn họ vốn đã rất trung thành đối với tông môn, lại tăng thêm Tôn trưởng lão có kèm đạo âm hùng hồn kể lể, thế nên tâm tình trực tiếp bị kích động đến đỉnh điểm.
Lúc này, không biết là ai hô một tiếng:
- U La Điện, đệ nhất Hạo Thổ!
Có lẽ một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tâm tình của tất cả mọi người đều bị thiêu đốt.
- U La Thánh Điện, vạn cổ trường tồn!
- Chúng ta muốn làm Thiên Hạ Đệ Nhất!
- Có chưởng môn và Thánh Tử, Thiên Hạ Đệ Nhất tông dễ như trở bàn tay!
- Nhất thống chính ma, chính là U La!
...
Các đệ tử nổi gân xanh trên cổ, tiếng gào thét cao vút vang lên.
Tiếng reo hò hội tụ thành sóng biển cuồn cuộn, giống như tách ra đám mây ở chân trời.
- ...
Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của người chung quanh, Lý Nhiên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói có chút căng lên.
- Khá lắm, ta nói làm sao Tôn trưởng lão lại muốn kéo ta cùng nghe giảng, thì ra là muốn tẩy não cho ta a!
- Cái gì Đại Trưởng Lão...Rõ ràng chính là đầu lĩnh!
Tuy Tôn trưởng lão không có sử dụng đạo pháp, cũng không quấy rầy ảnh hưởng tâm trí các đệ tử, nhưng thủ đoạn hâm nóng không khí thực sự không bình thường.
Đầu tiên là nói một chút về lịch sử bi thảm của tông môn để thức tỉnh cảm giác vinh dự và tâm lý đồng tình của các đệ tử.
Sau đó sẽ bắt đầu điên cuồng làm cho hăng tiết.
Phối hợp với giọng nói để kích thích ý chí chiến đấu và nhiệt huyết của mọi người...
Nếu như Lý Nhiên là một thanh niên không có đầu óc, sợ rằng hiện tại đã cam nguyện bất chấp gian nguy vì bá nghiệp tông môn.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn không những không phải kẻ không não mà còn là một tay lão luyện tinh ranh.
Rất nhanh liền nhìn ra ý đồ của Tôn trưởng lão.
Thẳng thắn xem như nước đổ đầu vịt, nội tâm bình tĩnh không hề xao động.
- Tranh bá thiên hạ?
Lý Nhiên lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng:
- Vô vị, ta lựa chọn chinh phục sư tôn.
...
Trên đài cao.
Tôn trưởng lão đảo mắt qua đạo trường, nhìn dáng vẻ dâng trào nhiệt huyết của các đệ tử, ánh mắt thoáng mừng rỡ.
Không khỏi hài lòng gật đầu.
- Xem ra vẫn có hiệu quả...
Đúng lúc này, nàng chú ý tới Lý Nhiên phía trước nhất đoàn người.
Đối phương nguấy nguấy lỗ tai, sau đó ngáp một cái, có vẻ biếng nhác, chán đến chết, dường như không chịu ảnh hưởng chút nào.
Tôn trưởng lão nhíu mày.
Những đệ tử khác có phản ứng gì cũng không đáng kể, nàng chính là muốn mượn cơ hội này kích thích dục vọng tranh bá thiên hạ của Lý Nhiên.
Nàng không khuyên được Lãnh Vô Yên, Lý Nhiên là cơ hội cuối cùng của nàng.
Hơn nữa Lý Nhiên ước chừng có ba vị sư tôn cấp Đế, trong đó có hai vị đều là chưởng môn của đại tông chính đạo!
Có thể nói là gặp may mắn, chiếm hết tiên cơ.
Nếu như không thể tiến hành lợi dụng thì thật là quá mức phí của trời. Hiện tại xem ra, muốn khuyên đối phương thay đổi cũng không phải chuyện dễ dàng...
- Khụ.
Tôn trưởng lão hắng giọng phất tay một cái. Trên đạo trường rất nhanh yên lặng. Nàng nhìn Lý Nhiên nói:
- Thánh Tử là truyền nhân của tông môn, có cảm tưởng gì đối với chuyện này?
Các đệ tử nghe vậy nhốn nháo nhìn về phía hắn.
Lý Nhiên thu hồi tay đang duỗi trên người, chân thành nói:
- Nỗ lực lên, ta xem trọng các ngươi.
Tôn trưởng lão nhếch mép một cái:
- Sau đó thì sao ? Không có gì nữa à?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Không có.
- Cũng chỉ có một câu nỗ lực lên?
Tôn trưởng lão không cam lòng gặng hỏi.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, nói tiếp:
- Nỗ lực lên nỗ lực lên nỗ lực lên, ba câu đủ chưa?
- ...
Tôn trưởng lão miễn cưỡng kềm chế kích động muốn đánh người.
Cái tên này thật đúng là quá đáng!
Lúc này, chỉ nghe Lý Nhiên lười biếng nói:
- Tôn trưởng lão, nói lịch sử tông môn hồi lâu, đến cùng khi nào thì bắt đầu truyền đạo? Ta còn chờ trở về ăn cơm đây.
- ...
Chân mày của Tôn trưởng lão giật một cái.
Truyền đạo ?
Đại đạo há là ai cũng có thể cảm ứng ?
Coi như những đệ tử nội môn này có thiên phú hơn người, nhưng trong đó người có thể cảm ngộ đại đạo không được một phần vạn!
Đây vốn là chuyện tùy duyên.
Tính ra vẫn là bá nghiệp tông môn quan trọng hơn.
Đối với tính cách khó nhằn đao thương bất nhập của Lý Nhiên, nàng cũng có chút bó tay.
Lúc này, trong đầu Tôn trưởng lão nảy ra một ý.
- Đúng rồi, ta khuyên không động hắn, chi bằng để cho các đệ tử khuyên hắn!
- Chỉ có mọi người đều ôm kỳ vọng nơi hắn, cho dù là kẻ lười biếng sợ rằng cũng phải nghiêm túc cố gắng?