Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 697. Tử Khí và quang ngân, đây rốt cuộc là cái gì?

Chương 697. Tử Khí và quang ngân, đây rốt cuộc là cái gì?


Có Đoạt Thiên Công ở trong, nếu nó gây lại tới bản thân sẽ tự động bị đào thải. Sẽ không có khả năng làm gì. Chắc Long Khí này cũng có chỗ dùng tới, tạm tới kệ nó. Hoặc là còn chưa tới cảnh giới ấy.
Lúc hắn đang nghiên cứu Long Khí, thì thân thể đã được nhuộm một tầng ánh sáng màu tím. Màu tím nhàn nhạn bốc ra từ những lỗ chân lông lan ra mặt bàn cách đó không ra, quả trứng rồng cũng nổi lên một tầng ánh sáng nhạt màu, lúc sáng lúc tối như tiếng tim đập.
Ánh sáng nhàn nhạt dung hợp cùng ánh sáng tím.
Quả trứng như được an ủi, tâm tình xao động lúc nãy được trấn tĩnh lại, khí tức cũng trở nên an tình bình thản.
Không biết vì sao lại cảm thấy thân thiết với Lý Nhiên hơn.
Quả trứng cũng phát triển nhanh hơn, hình ảnh chiếu lên vỏ trứng cũng rõ ràng hơn nhiều.
Nhưng hắn lại không phát hiện ra sự biến hoá này.

Lý Nhiên không nghiên cứu Long Khí nữa, đưa mắt nhìn mặt hồ yên tĩnh.
Sau khi hắn nhận được nhiệm vụ của hệ thống, cũng chỉ định tìm một chỗ nghịch ngợm chút chứ không định làm hết lòng.
Một mặt là vì ngại phiền phức, một mặt là vì Đoạt Thiên Công quá đặc biệt.
Ý muốn Đoạt thiên phạt đạo, khống chế âm dương, mấy cái này nghe có chút bá đạo, lại còn khác xa với công pháp truyền thống.
Các đệ tử còn khó tiếp thu, lại còn tạo thành những phiền phức không đáng có.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của bọn họ, Lý Nhiên vẫn thay đổi chủ kiến.
Hắn lấy chút đồ ra coi như là không phụ lòng mọi người, còn có thể ngộ đạo được bao nhiêu thì phải xem cơ duyên của mọi người.
Nhưng không nghĩ tới là mọi người đều ngộ đạo được, hơn nữa tất cả cùng đột phá cảnh giới.
Chuyện này cũng thật là khoa trương!
Lúc đó hắn để toàn bộ tâm trí vào đám người, nhận lấy toàn bộ âm thanh, cứ thuận tự nhiên mà làm không cần suy nghĩ gì.
Bây giờ nhớ lại mới thấy, hình như mình đang tự đi chiêu nạp tín đồ.
- Tín đồ…
Lý Nhiên nhìn về linh lực của người nhỏ ngồi phía trong hồ.
Người nhỏ như trước vẫn ngồi trên mặt hồ, thân thể trong suốt như thuỷ tinh, trên người hiện ánh sáng, tản ra nhàn nhạt mà uy nghiêm.
Mà khác với lúc trước đó là trên mi tâm của người này còn có thêm một dải ánh sáng màu bạc.
Nhìn giống như một đốm lửa không ngừng bốc lên.
- Cái này là gì vậy?
Lý Nhiên nghiêm túc quan sát.
Không giống ánh sáng bạch của kiếm khí, ánh sáng này không có sát khí bén nhọn, là nhiều hơn là một loại cảm giác bao la.
Thần thức chìm vào trong, như được tắm trong suốt nước nóng, cả người ấm áp thoải mái.
Tốc độ vận chuyển linh khí chính là tốc độ hồi phục của hồn lực, đều nhanh hơn gấp rưỡi lúc trước.
Hơn nữa còn cảm thấy có chút kỳ quái… nhưng lại không nói rõ là chỗ nào, nhưng cũng nhớ được cảm giác cuồng nhiệt trên người các ‘Tín đồ’
- Đây rốt cuộc là…
Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì tiếng đập cửa vang lên.
Đông đông đông.
Lý Nhiên để thần thức rời khỏi đan điền, lên tiếng:
- Vào đi.
Thẩm Thẩm đẩy cửa phòng ra bưng khay đi vào.
Nàng cười nói:
- Thánh Tử đại nhân, nội môn đệ tử ra ngoài tu luyện, hái được một ít củ ấu vừa đưa tới đây, ngài có muốn nếm thử không?
Củ ấu cũng được coi là một loại Linh Quả hiếm gặp, chỉ có ở gần Thập Vạn Đại Sơn mới thấy.
- Cũng được…
Lý Nhiên vừa muốn gật đầu thì đột nhiên cả người ngây ra.
Hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Thẩm đang đứng bất động tại chỗ như pho tượng.
Thẩm thẩm bị hắn nhìn như vậy cũng có chút khẩn trương, không hiểu gì liền hỏi:
- Thánh tử đại nhân vì sao mà nhìn ta như vậy?
Lý Nhiên quay mặt đi, trong mắt lại đầy vẻ chấn động.
Trong mắt hắn, giữa hai chân mày của Thẩm Thẩm cũng có một dải ánh sáng bạc, đang nhàn nhạt lóe lên!
Giống như người nhỏ ở trong đan điền.
Hắn lấy lại tinh thần, vội dò hỏi:
- A Thẩm ngươi có cảm giác nơi nà… không đúng lắm không?
- À? Không đúng lắm?
Thẩm Thẩm sửng sốt, cúi đầu kiểm tra một lượt, lắc đầu nói:
- Không có chỗ nào cảm thấy không đúng.
- …
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Vậy đây rốt cuộc là thứ gì?!
Lý Nhiên nhìn vệt sáng trên mi tâm Thẩm Thấm, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ánh sáng trên mi tâm Thẩm Thấm, so với ánh sáng trong đan điền của hắn có sự chênh lệch rất lớn.
Từ cao thấp, độ sáng, hay là khí tức, căn bản đều không cùng một cấp bậc.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ được, hai luồng ánh sáng này có cùng nguồn gốc.
Chỉ khác là của Thẩm Thấm là phiên bản thu nhỏ mà thôi
- Đây rốt cuộc là cái thứ gì?
Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong đan điền của mình, sau đó lại xuất hiện ở trên trán Thẩm Thấm?
Hơn nữa chính nàng ta lại không có cảm giác với việc này?
Lý Nhiên nghĩ nửa ngày cũng không ra đáp án.
Quyết định thử lại một lần cuối.
Hắn để Thẩm Thấm ngồi ở trước mặt mình, sau đó vươn một ngón tay ra, chậm rãi ấn vào ánh sáng trên trán của nàng.
Ngón tay trực tiếp xuyên qua ánh sáng, không chút trở ngại chạm vào da thịt nàng.
Thứ này tuy có thể nhìn thấy, nhưng hình như không thể đụng vào.
- Kỳ lạ...
Lúc này, Lý Nhiên nghĩ tới điều gì, thần thức lần nữa chìm vào trong đan điền, gọi người nhỏ mang ánh sáng bạc trên thân ra.
Ánh sáng bất ngờ có biến hóa.
Chỉ thấy ánh sáng trên trán Thẩm Thấm dần dần tiêu tán, chậm rãi phiêu diêu nhập vào trong cơ thể Lý Nhiên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất