Chương 701. Diễn biến trong đan điền, sinh linh cảnh!
Lý Nhiên nhỏ giọng thì thầm.
Hắn thế mà quên mình dùng mấy thứ này đánh người như thế nào…Đan điền của hắn hiện tại càng lúc càng giống một thế giới thu nhỏ. Nhất là từ khi hấp thu Long Khí, toàn bộ đan điền như có sức sống hơn. Lý Nhiên sờ cằm.
- Long khí là thứ sáng lập ra giang sơn ngàn dặm, sức mạnh tín ngưỡng lại là năng lượng nguyên bản của sinh linh…Chẳng lẽ đan điền của mình muốn tự tạo ra một thế giới?
- Chẳng nhẽ về sau lại có thể sinh ra sinh linh? Tuy đây chỉ là ảo ảnh nhưng trên lý thuyết, thì chắc là có khả năng đó.
Dù sao Long khí, linh lực, nước lửa… Đều là những nguyên tố cơ bản, tất cả đều đã đủ.
Tuy còn thiếu mỗi Đại Đạo Pháp Tắc nữa, nhưng chỉ cần tu vi của hắn đủ cao, một ngày nào đó có thể làm được.
Nghĩ kỹ một chút, chính bản thân hắn ở Thiên Địa cũng không phải như thế sao?
Có lẽ người nhỏ trong đan điền cũng là một cường giả như Lý Nhiên, chỉ là đang yên lặng nhắm mắt tĩnh dưỡng?
Lý Nhiên lắc đầu ngừng suy nghĩ linh tinh.
Hắn biết suy nghĩ này thiếu thực tế biết bao nhiêu.
Không nói đến quá trình sinh ra sinh linh dài dòng thế nào, chỉ cần lấy thực lực cường giả ra đã có thể phá vỡ hư không.
Chẳng nhẽ lại tự phá nát đan điền của mình.
Cái suy nghĩ này dù không thực tế nhưng chưa chắc là không thể xảy ra.
Dù là sự tồn tại của Yêu Tộc thượng cổ đã biến mất, hay là các bí tịch của Trần Uẩn Đạo, hoặc bí cảnh Luân Hồi… Loáng thoáng cũng chứng minh được cho giả thiết này.
Mà khi Lý Nhiên nhận được Luân Hồi Bí Thược, chân tướng đằng sau cái này cũng đủ để sởn lạnh người.
- Có thể, quả trứng rồng kia sẽ cho ta đáp án?
Lý Nhiên nghĩ trong lòng.
Chẳng hiểu sao hắn luôn cảm thấy cái này cùng với cũng thượng cổ yêu tộc đã biến mất từ lâu lại có quan hệ với nhau.
Mà trong huyết mạch của Long Tộc luôn được truyền thừa ký ức, có thể quả trứng rồng kia sẽ biết một chút về Luân Hồi Cảnh.
Chỉ là không biết cái thứ này phải ấp bao lâu nữa mới nở…
Đang lúc hắn suy nghĩ lung tung, lại không chú ý tới trên người hắn đang toả ánh sáng tím đậm.
Mà nhưng ánh sáng này đều được quả trứng để trên bàn hấp thụ hết…
…
Sinh lực trong quả trứng ngày càng mạnh, tiếng gào cũng có lực hơn rất nhiều, quả trứng không ngừng lay động…
…
Bạch Vân Phong
Dịch Thanh Lam ngồi trên đỉnh núi, một thân áo bào trắng không dính bụi.
Hay tay nàng đặt trên gối, lòng bàn tay đang chống cằm, yên lặng nhìn về phương xa, tinh thần có chút ngẩn ngơ.
- Không biết Nhiên Nhi đang làm gì?
Cúi đầu nhìn xuống.
Da thịt ở dưới trắng nõn, da trắng mạch máu như ẩn như hiện, nhìn rất hài hoà.
- Đã lâu như vậy mà không báo tin bình an cho bận đạo? Thật là tên đáng ghét…
Nàng nhíu mày nhăn mũi nhỏ giọng lầm bầm.
Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nữ:
- Dịch đạo trưởng đang nói ghét ai vậy?
Dịch Thanh Lam cũng không thấy bất ngờ, cũng không định quay đầu lại nhìn chỉ bình thản nói:
- Sở chưởng môn rất thích nghe trộm người khác nói chuyện?
Chỉ thấy một nữ tử mặc đồ giản dị, không biết từ lúc nào đứng sau lưng nàng.
Chính là Sở Linh Xuyên.
Sở Linh Xuyên lắc đầu:
- Chỉ là trùng hợp nghe thấy, Dịch đạo trưởng đừng nhạy cảm vậy.
- Rõ ràng là do ngươi thần kinh thôi!
Dịch Thanh Lam tức giận nói:
- Làm phiền người lần sau mà có muốn tới thì hãy phái người tới thông báo trước, nếu cứ tự tiện xông vào tông, bần đạo chém ngươi một kiếm.
- …
Sở Linh Xuyên sờ mũi.
- Ngươi là đạo cô mà khẩu khí như ma đầu vậy, động tí đòi chém giết… Ngươi nói ta một câu là được rồi?
Dịch Thanh Lam lười cho nàng ta một ánh mắt, nói:
- Nói đi, tìm bần đạo có chuyện gì?
- Ha ha cũng không có gì.
Sở Linh Xuyên giả vờ tuỳ ý nói:
- Không phải trước ngươi bảo ta có cách để gặp lại Lý Nhiên sao. Ta chính là muốn hỏi một chút, ngươi định bao giờ thì hành động?
- Ồ! Là vì chuyện này?
Dịch Thanh Lam đưa tay sờ cằm, hạ mắt nói:
- Vừa mới đi được hai ngày ngươi đã nhớ hắn?
- Ai, ai nhớ hắn chứ?!
Sở Linh Xuyên ấp úng nói:
- Cơm có thể ăn bậy nhưng lời đừng có nói bậy! ta chỉ tuỳ tiện hỏi thăm thôi!
- Vậy ngươi cố ý tới đây để hỏi thăm?
Dịch Thanh Lam về mặt không tin
- Ta chỉ tiện đường qua mà thôi…
Sở Linh Xuyên quay đầu đi, giọng nói có chút chột dạ.
- Tiện đường?
Dịch Thanh Lam híp mắt nhìn nàng
- Bạch Vân Phong cách biển Ly Đông không biết bao xa, sở chưởng môn lại có khả năng thuận đường đến tận đây à?
Sở Linh Xuyên nghiêm túc nói:
- Thật là tiện đường, ta cần đến gần đây xử lý chút chuyện trong tông.
Dịch Thanh Lam lắc đầu:
- từ trước tới nay không quản chuyện gì, lúc nào lại để ý sự vụ trong tông vậy?
Sở Linh Xuyên mặt không đỏ tim không loạn nói:
- Ta dù sao cũng là tông chủ, đương nhiên cũng xử lý sự vụ. Ngươi cho là ta mỗi ngày chỉ biết uống rượu?
Dịch Thanh Lam hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Sở Linh Xuyên tức giận nói:
- Dĩ nhiên không phải!
- Vậy ngươi lần này đi xử lý chuyện gì, thuận mồm nói cho bần đạo nghe?
- À… không được, đây là cơ mật!
- …
Dịch Thanh Lam cũng không tin người này.
Sở Linh Xuyên, trong những người từng gặp nàng ta là người lười nhất, không ai sánh bằng.