Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 12: Cùng một giuộc (2)

Sở Hà nhìn bức tượng chỉ bể mất một cái sừng, lại nâng chân phải lên đạp mạnh xuống:

- Như thế này thì sao?

Phanh!

Bụi bặm bốc lên văng khắp nơi.

Bức tượng hoàn hảo bị một cước đạp bể, Sở Hà cúi đầu nhìn, vẫn chưa phát hiện ra điều gì thì trong đầu hắn lại vang lên thanh âm điện tử khiến hắn vui mừng:

"Đinh! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +2!"

Như vậy cũng được?

Hai mắt Sở Hà tỏa sáng, hắn quay đầu nhìn về phía bốn cây hương, bàn tay to duỗi ra, quyết đoán bẻ gãy toàn bộ hương.

Nhưng đợi nửa ngày, một chút động tĩnh cũng không có.

- Chỉ có bức tượng là ẩn giấu quỷ khí…

Vậy thì mục tiêu đã rõ ràng, không thể động đến chùy đá trên đầu tường, nhưng có thể trộm tượng Thổ Địa Thần của nhà hàng xóm nha.

Ngẩng đầu nhìn thái dương trên bầu trời, Sở Hà kiềm chế xao động trong lòng, hắn quăng bốn cây hương gãy qua một lên, lại mở bao lấy hai bản tâm pháp và hộp gỗ ra, đặt ở trên bàn.

- Có chú giải tâm đắc, thời gian nhập môn Hồng Tuyến Quyền lại càng ngắn hơn.

Sở Hà tin tưởng gấp trăm lần, hận không thể lập tức luyện quyền.

Nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua hộp gỗ màu đen, lập tức động tâm.

Sở Hà mở hộp, hai viên thuốc lớn cỡ hạt châu, bề ngoài thô ráp nằm trong hộp.

Sở Hà tiện tay nhón lấy một viên đưa đến chóp mũi ngửi thử, ngay sau đó, viên thuốc nứt ra một đường nhỏ, một sợi tóc màu đen vặn vẹo điên cuồng như độc xà thò ra, dường như nó muốn nhằm phía Sở Hà, nhưng ngay lập tức nó bỗng hóa thành tro bụi, tiêu tán trên không trung.

"Đinh! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +1!"

Phanh!

Sở Hà đập tay lên bàn đá, bàn đá nặng hơn mười cân lập tức vỡ tan, vụn đá bay tán loạn.

- Rắn chuột một ổ!

Sở Hà hai mắt âm hàn, hồi tưởng lại dáng vẻ đạo mạo của Hàn Trung, lồng ngực bỗng dấy lên một ngọn lửa giận vô danh.

Hắn cảm nhận được sự lừa gạt sâu sắc!

- Đáng lẽ lão tử không nên ảo tưởng!

Sở Hà tức giận mắng một câu, hắn nhặt bí tịch lên, nhấc chân nghiền nát viên thuốc còn lại.

Thanh âm điện tử lại vang lên trong đầu lần thứ hai, nhưng lần này không giống như khi nãy.

【 Sở Hà 】

【 Võ công: Kim Chung Tráo ( tầng thứ nhất )↑】

【 năng lượng: 5】

Những dòng chữ đơn giản xuất hiện trước mắt Sở Hà, ký hiệu "↑" tăng lên xuất hiện lần thứ hai, điều này có nghĩa Sở Hà có thể đề thăng Kim Chung Tráo lần thứ hai.

Bao tức giận khi nãy bị niềm vui bất chợt xảy ra này đè xuống, nhớ tới tình cảnh hai mặt thụ địch hiện giờ, Sở Hà không hề do dự, ý thức nhấn mạnh lên "↑".

"Tăng lên!"

Một cảm giác ấm áp lan tràn khắp toàn thân, Sở Hà như trở về trong bụng mẹ, cả người thích ý thoải mái.

Loại cảm giác này duy trì khoảng mười giây, khi cảm giác ấm áp tan biến, thân thể Sở Hà bắt đầu xảy ra biến hóa kịch liệt.

Ca ca ca ——

Cốt cách cơ bắp mạnh mẽ thay đổi, nếu cẩn thận nghe, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh máu chảy dồn dập như hồng thủy, tim đập như trống trận, cứ như có thể nhảy ra bên ngoài cơ thể bất kì lúc nào.

Thân thể vốn dĩ gầy gò của Sở Hà như được thổi phồng, trong thời gian ngắn khỏe mạnh thêm một phần, may mà bên ngoài không thay đổi quá nhiều, chẳng qua thoạt nhìn thấy có da có thịt, nhìn không quá thần kỳ.

Giờ phút này, không chỉ thân thể mà ngay cả đại não Sở Hà cũng như trải qua một trận gói lốc, vô số mãnh vỡ ký ức tu luyện Kim Chung Tráo tràn vào trong óc hắn, cứ như hắn tu luyện công pháp này đã rất lâu năm, vô cùng thuần thục.

Ông ——

Bên ngoài cơ thể Sở Hà tỏa ra ánh vàng rực rỡ, sau đó ngưng kết thành một tòa Kim Chung, trông cứ như là thực chất, phả ra hơi nóng kinh người.

Sở Hà đưa tay bắn lên vách Kim Chung, âm thanh thanh thúy vang lên, quanh quẩn bên tai thật lâu, mang đến cảm giác linh hồn được gột rửa.

Lần đề thăng này dường như đã phá vỡ bình cảnh nào đó của thân thể, trong đó Kim Chung vàng rực là được ngưng kết từ khí huyết mênh mông của Sở Hà.

Cũng coi như xác minh câu kệ ngữ kia trong bí tịch.

Khí huyết bất bại, Kim Chung bất diệt!

...

Mặt trời lặn về phía Tây, không gian trở nên u ám.

Phía Tây đầu thôn, trong một căn nhà thoạt nhìn có vẻ khá giả, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập. Sắc mặt Lưu Từ trắng bệch, minh tưởng được một nửa, hắn phun ra một búng máu đen.

Lồng ngực Lưu Từ phập phồng.

- Sở Hà!

Lưu Từ hung hăng phát tiết lên mặt giường, nghiến răng gọi tên Sở Hà, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Cùng tu luyện một môn công pháp như nhau, ta lại đột phá sớm hơn hắn nửa năm, nhưng vì sao lực lượng của hắn lớn hơn ta? Dựa vào cái gì!

Lưu Từ không sao hiểu được, cực kỳ oán giận.

Lần đầu giao thủ bị thua, càng khiến Lưu Từ thêm điên cuồng. Nhưng mà, phản ứng cực đoan này của hắn lại khiến sợi tóc trong cơ thể trở nên sinh động hơn, liên tục du động quanh đồng tử, bắt đầu can thiệp phán đoán và tư duy của hắn từng chút một.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất